Tần Minh hờ hững cười: “Ồ? Anh ba Tôn có vẻ không phục, hay là chúng ta cược?”

Tần Minh giơ một ngón tay lên nói: "Đừng nói tới việc tìm ra người gây bất lợi cho nhà họ Tôn các ông, chuyện như thế không khó. Tôi sẽ làm phép giúp các ông hóa giải kiếp nạn này. Còn về phần thưởng tương ứng, nhà họ Tôn các ông lại nợ tôi một lời hứa. Đồng thời sau này anh ba Tôn nhìn thấy tôi lại gọi tôi một tiếng đại ca, thế nào?"

Tôn Nhân Binh nhếch môi nói: "Cậu thanh niên, tự tin là chuyện tốt nhưng ăn nói linh tinh chính là quá tự cao tự đại. Nếu cậu không phải là học trò của Trương chân nhân, tôi sẽ không đứng đây nghe cậu nói nhảm đâu.

Tần Minh nghiêng đầu qua: "Sao vậy? Anh ba Tôn không dám đánh cược à? Ông cụ Tôn, ông xem có có nhận lời không? Tôi không thể thay mặt sư phụ tôi nhận món quà này nhưng ông tin tưởng tôi thì cứ giao chuyện này cho tôi làm

Ông cụ Tôn im lặng. Mình nên lựa chọn thế nào đây?

Tần Minh còn trẻ, nghe nói mới được Trương Toàn Chân nhận làm học trò gần đây, nhìn thế nào cũng ít kinh nghiệm. Nếu để cậu ta xử lý những sự kiện xã hội phức tạp như vậy, chẳng may làm không tốt sẽ kéo nhà họ Tôn vào tình cảnh hối hận cũng không quay đầu lại được.

Nhưng nhà họ Tôn đã tìm không ít người, trước mắt Trương Toàn Chân là đối tượng mà bọn họ muốn lôi kéo nhất lại không tìm được, vốn định thông qua ván cầu là Tần Minh, dùng xong sẽ bỏ, không ngờ lại biến thành như vậy.

Ông cụ Tôn đang do dự thì Tôn Thường Hi đứng dậy, cầm ấm trà đi đến bên cạnh, vừa rót trà cho ông cụ và Tần Minh vừa nói:

"Ông nội, cháu thấy có thể để cho cậu ấy thử một lần. Chỉ xét hai chuyện cậu ấy đã làm ở Bắc Kinh gần đây, thứ nhất là cứu ông nội, thứ hai là đánh bại Bạch Tĩnh Thần của nhà họ Bạch ở bữa dạ tiệc từ thiện"

"Ba mẹ và các chú thường nói Bạch Tĩnh Thần này là nhân vật tài giỏi, những thanh niên khác ở Bắc Kinh đều kém hơn cậu ta nhưng cậu ta lại hoàn toàn thua Triệu đại sư. Cô cũng có mặt ở đó, không phải sao?"

"Cháu thấy Triệu đại sư nói chuyện tự tin như vậy thì chắc hẳn cũng phải có chút bản lĩnh. Hơn nữa, nếu cậu ấy làm không được, hẳn sẽ tìm sư phụ cậu ấy tới chứ? Đến lúc đó, chẳng phải đã thỏa mãn tâm tư của ông nội rồi à?"

Tôn Thường Hi nói những lời này chỉ đơn thuần là tin tưởng Tần Minh, người đàn ông đã ngủ với mình. Cô ấy hiểu rất rõ, anh không nắm chắc sẽ không nói như vậy.

Hơn nữa, cô ấy cũng hi vọng mình và Tần Minh có thể gặp nhau nhiều hơn.



Tôn Nhân Lý nói: "Thường Hi, ông có suy nghĩ riêng của mình, con không cần nhiều chuyện, quay lại đi"

Tôn Thường Hi khẽ gật đầu và quay trở lại.

Tôn Nhân Binh chợt nói: "Ba, nếu cậu ta tự tin như vậy thì ba cứ nhận lời với cậu ta đi. Triệu Chính Ngôn, tôi chấp nhận đánh cược với cậu. Nếu cậu thật sự có thể giải quyết chuyện này giúp nhà họ Tôn, tôi sẽ nhận cậu làm đại ca, thế nào?"

Tôn Nhân Lý cũng nói: "Ba, nếu không cứ để Triệu đại sư thử một lần?"

Các thành viên khác trong gia đình đều gật đầu, nói chuyện lần này đã vô cùng khẩn cấp rồi.

Ông cụ Tôn thở dài, không tìm được Trương Toàn Chân thì đành tạm chấp nhận học trò vậy: "Triệu đại sư, tôi không phải không tin vào năng lực của cậu. Thật ra tôi mới quen biết cậu nên ngại nhờ cậu ra tay xử lý chuyện lớn này, không ngờ cậu lại nhiệt tình như vậy. Nếu cậu bắt được kẻ thù đang đang ẩn nấp trong bóng tối kia ra thì xem như cả nhà họ Tôn tôi nợ cậu một lời hứa."

Theo quan sát gần đây của Tần Minh, nhà họ Tôn là một danh gia vọng tộc rất có tiếng ở Bắc Kinh, tương lai chắc chắn anh sẽ phải dùng tới lời hứa này.

Nếu không cần, anh cũng có thể giữ lại cho Tôn Thường Hi.

Tần Minh lập tức đổi thành phong thái của thầy bói, nói chuyện rất khí phách: "Ông cụ

Tôn, ông đã yên tâm giao cho tôi thì lập tức chuẩn bị áo bào làm phép, bàn cúng, hương hoa, đèn Trường Minh, tiền đồng, hôm nay tôi sẽ dẫn số mệnh tới nhà họ Tôn, kéo dài sự thịnh vượng của hương hỏa nhà họ Tôn."

Sau khi hai bên bàn bạc thỏa đáng, Tần Minh đi một lượt trong ngoài dinh thự của nhà họ Tôn, sau đó chọn bên trong Đạo Đức đường, nghe nói trước đây là chỗ ông cụ Tôn phạt con cháu không nghe lời. Anh nói chỗ này là Bát Đấu Cung Tinh, đúng lúc thích hợp.

Thật ra những điều này đều là do Tần Minh khoác lác, chẳng qua anh thấy chỗ này có phong cách cổ xưa mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play