Tần Minh nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn cho Tần Mặc, báo cho bà ta biết chuyện như vậy, tránh để ngày mai đến mà quên tặng quà.
Xong chuyện bên này, Tần Minh vốn muốn tìm Tổng Dĩnh hỏi tình hình nhưng Tôn
Thường Hi có vẻ đang đợi Tần Minh.
Tần Minh cợt nhả nói: “Sao vậy? Chị Thường Hi, mặt em có hoa à? Nhìn em chằm chằm làm gì?”
Tôn Thường Hi nói: “Cậu nói thật đi, cậu có lừa tiền của đám người Bạch Tĩnh Thần không?”
Tần Minh đáp: “Chị Thường Hi, muộn thế này mà chị vẫn muốn thẩm vấn à? Được rồi, em thừa nhận em dùng pháp thuật khiến tiền của bọn họ biến mất. Em nhận tội, chị lấy phép thần thông của em đi”
Tôn Thường Hi chống nạnh, tức giận nói: “Cậu không thành thật, tôi cho cậu đẹp mặt cậu tin không?”
Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi một lúc lâu, nhìn đến nỗi Tôn Thường Hi cả
người khó chịu, bởi vì ánh mắt của Tần Minh hơi ngả ngớn, lướt qua khuôn ngực tròn đầy nở nang của cô ấy, Tôn Thường Hi bỗng chốc thẹn quá hóa
giận, nói: “Tần Minh, cậu nhìn cái gì mà nhìn!”
Tân Minh gãi đầu, cười nói: “Ừm, chị Thường Hi chẳng phải muốn làm em đẹp mặt sao?
Chị Thường Hi cũng rất xinh đẹp, nhìn mãi không chán.”
Tôn Thường Hi nghe thế thì xấu hổ, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh lúc trước hai người lăn lộn trên giường, rõ ràng lúc đó tưởng rằng sau này sẽ
không tiếp xúc gì nữa, kết quả lại gặp nhau, khiến cô ấy vô cùng ngượng
ngùng.
Tôn Thường Hi nhíu mày, vì xấu hổ mà gương mặt thanh tú trở nên xinh đẹp.
Đột nhiên Tôn Thường Hi lại chống nạnh, nghiêm mặt nói: “Không được cợt
nhả, có thế nào thì cũng phải nói rõ mọi chuyện cho tôi, nếu không tối
nay tôi không bỏ qua cho cậu.
Tần Minh nói với vẻ không hề gì: “Vậy được thôi, đến phòng chị đi rồi em nói cho chị nghe.
Tôn Thường Hi hoảng sợ, căng thẳng hỏi: “Tại sao phải đến phòng... phòng tôi?"
Tần Minh cười nói: “Không có ý gì khác, em chỉ tò mò phòng chị Thường Hi thế nào thôi.
Tôn Thường Hi nhìn vẻ cợt nhả của Tần Minh, không tin lời anh nói cho lắm,
trực giác nghề nghiệp của cô ấy mách bảo có điều bất thường.
Nhưng cô ấy vẫn bị lòng tò mò về án kiện lần này thúc đẩy.
Tôn Thường Hi nói: “Được thôi, tôi thẩm vấn xong rồi thì cậu ngoan ngoãn quay về phòng của cậu.
Tôn Thường Hi dẫn Tần Minh đi về phía phòng của mình, nhà họ Tôn bề ngoài
trông rất nhỏ, chỉ là một biệt thự bình thường, nhưng phía sau lại rất
lớn, còn có một tòa nhà nhỏ độc lập riêng biệt, bố cục này có thể nói là giấu đi một tay.
Đi qua vườn hoa còn phải tránh một vài vệ sĩ đang đi tuần tra trong sân, trông bộ dạng hai người có hơi lén lút.
Tần Minh cười bảo: “Chị Thường Hi, chúng ta đến mức thế này sao? Làm như chúng ta là trộm vậy
Tôn Thường Hi lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, thẹn quá hóa giận: “Ai
trộm chứ? Cậu nói với vẩn gì thế, còn chẳng phải là yêu cầu kỳ quặc của
cậu à, cứ phải đến phòng tôi làm gì? Đến rồi, mau vào đi"
Tôn
Thường Hi đi đến một tòa nhà nhỏ rồi lập tức đẩy Tần Minh vào, sau đó
nhanh chóng khóa cửa lại, tránh để ai đó đột ngột xông vào rồi bắt gặp.
Tôn Thường Hi nhìn Tần Minh bị đẩy vào, không hiểu sao trong lòng hơi căng thẳng, không dám nhìn thẳng Tần Minh.
Cô ấy căng thẳng nói: “Cậu ngồi đại đâu đó cũng được, tôi rót nước cho cậu.”
Tần Minh bối rối gãi đầu, lẩm bẩm: “Cái người này thật là, lúc đó lăn lộn
trên giường cũng không thấy xấu hổ gì mà bây giờ lại căng thẳng như
vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT