Tần Minh bĩu môi, nói: "Triệu Chính Ngôn, hai mươi mốt tuổi"
Tôn Thường Hi đột nhiên lặng lẽ mỉm cười, nhếch miệng nói: "Họ Triệu ư? Không phải họ Tần à?"
Tần Minh nói đùa: "Tôi cũng muốn vậy, tôi định theo họ mẹ, lấy tên là Tần Minh, ai ngờ ba tôi không cho phép, ha ha ha"
Răc!
Tôn Thường Hi bẻ gãy chiếc bút trong tay, cô ấy nổi nóng nói với đồng
nghiệp nam bên cạnh: "Tiểu Lưu, cậu mua giúp tôi chai nước. Tôi thẩm vấn trước"
Đồng nghiệp nam dạ một tiếng, vì lãnh đạo sai bảo nên anh ta vội vàng đi mua nước.
Lần này trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Tôn Thường Hi và Tần
Minh, Tôn Thường Hi nổi nóng cắn môi, đi đến bên cạnh Tần Minh, buông
nắm đấm chỉ vào Tần Minh, nói: "Hừ, Tần Minh, cậu... Cậu giỏi lắm, vụ án nào tôi phá cũng có mặt cậu."
Tần Minh nhếch môi cười nói,
"Đúng vậy, chị Thường Hi, em là cái đuôi của chị mà? Ai bảo chúng ta có duyên như vậy chứ."
"Im miệng!" Tôn Thường Hi nổi nóng khế hừ rồi nói: "Cậu có biết mình làm gì không? Trước mặt bao nhiêu người, cậu lừa người khác hơn chín triệu
đấy"
Tần Minh kêu oan: "Em đầu có?"
Tôn Thường Hi lại tức giận nói: "Vậy sao cậu lại tên là Triệu Chính Ngôn?"
Tần Minh cười cợt nhả nói, "Chị Thường Hi, em nhất định phải nói sao?"
Tôn Thường Hi nói dõng dạc: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!"
Tần Minh nói: "Chị Thường Hi bảo em nói em sẽ nói, nhưng có sao nói vậy, một khi em nói ra sẽ mất mạng mất
Tôn Thường Hi nghe xong thì bỗng chốc im lặng: "...
Ánh mắt cô ấy hơi do dự, dường như nghĩ đến chuyện Tần Minh làm như vậy là
có nỗi khổ tâm, anh sẽ không làm chuyện khoa trương như kiểu theo dõi cô ấy đến Bắc Kinh.
Thái độ của Tôn Thường Hi hòa hoãn hơn nhiều: "Cậu có nỗi khổ tâm gì à?"
Lòng Tần Minh xao động, quả nhiên Tôn Thường Hi vẫn rất quan tâm anh, đồng
thời cũng rất tin tưởng anh, anh chỉ mới nói đại mấy câu mà cô đã tin
tưởng.
Tần Minh cười thần bí, nói: "Nếu như em nói, để
có thể ở cùng chị Thường Hi nên em mới biến thành Triệu Chính Ngôn thì
chị có tin không?"
Thình thịch...
Một lời nói đường mật bất ngờ khiến đầu óc Tôn Thường Hi rối tung lên, tim đập rộn ràng.
Gương mặt Tôn Thường Hi đỏ lên, cô ấy nghiêm mặt nói: "Cậu đang nói gì thế!
Mau thành thật khai báo, vì sao lại giả mạo người khác."
Tần Minh nói: "Chị Thường Hi, em đã nói rồi, thật sự sẽ có vấn đề rất lớn"
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh giữ kín như bưng thì nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Trong dạ hội từ thiện tối hôm trước cậu giở trò lừa tiền à?"
Tần Minh đang định nói chuyện thì bỗng nhiên có một người đàn ông từ bên
ngoài đi đến, Tôn Thường Hi kinh ngạc nói, "Cục trưởng? Anh tan ca rồi
mà?"
Cục trưởng kia nói: "Tôn Thường Hi, cô của cô đến
rồi kìa, cô ra ngoài xem sao đi, chuyện nhà họ Bạch bị lừa tiền vẫn phải điều tra thêm"
Tôn Nguyệt đã đến, Tôn Thường Hi đi ra
ngoài nói: "Cô, sao cô lại tới? Không phải là vì vụ án của cháu đấy chứ? Hôm đó cô cũng ở dạ hội từ thiện, chẳng lẽ cô có tham gia vào chuyện
này?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT