Hai má cô ta ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo, cô ta nói: “Ban đầu tôi đi xem mắt là để đưa nhà họ Lâm chúng tôi vượt qua khó khăn. Cơ thể sạch sẽ của tôi vốn định dùng để giao dịch với nhà họ Tần cũ.

Nhưng tôi lại gặp anh. Cuối cùng tôi không nhận được thứ gì, còn bị bọn nhà giàu ởQCThượng Hải cười nhạo.

Khi tôi về tới Tương Tây, chẳng phải cũng là lúc anh đến đó sao?

Tôi ở nhà vài tháng rồi mới theo ông nội đến

Bắc Kinh giải quyết công việc.

Anh Tần, anh có thể khinh thường nhà họ Lâm, khinh thường Lâm Vũ Nhu tôi, nhưng hy vọng anh đừng vấy bẩn nhân cách của tôi như những người khác. Nếu không phải vì nhà họ Lâm ở Tương Tây chúng tôi, vì kế sinh nhai của bao nhiêu người Thổ Trại đè nặng lên gia đình chúng tôi thì tôi cũng không đưa ra hạ sách đi xem mắt với người của nhà họ Tần cũ.

Chị Bạch Anh ở bên cạnh cũng nói: “Cậu Tần, bà già này dùng cả tính mạng để đảm bảo một điều. Vũ Nhu nhà chúng tôi từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục tốt nhất, biết lễ nghĩa liêm sỉ. Từ khi con bé còn nhỏ, tộc trưởng Lâm đã rất thích nó, còn từng nghĩ đến việc tìm cho nó một người chồng đến đây ở rể. Nếu không phải Tần Uy Viễn gài bẫy nhà họ Lâm chúng tôi thì tộc trưởng Lâm cũng không nỡ gả con bé đi.”

Tần Minh nói ngay: “Như vậy nghĩa là cô không thích tôi, tại sao cô phải lấy tôi?”

Lâm Vũ Nhu ngượng ngùng trả lời: “Tôi đâu có không thích anh Tần. Thật ra ngay từ đầu tôi đã cảm thấy anh Tần là mẫu người tôi thích. Nhưng khi ấy anh đã là con rể nhà họ Mộc, hơn nữa người đàn ông đầu tiên của tôi lại là anh, việc đã đến nước này, cổ trùng vua cái trong cơ thể tôi cũng sẽ thích mùi hương của anh, có lợi cho anh và cả thân thể của tôi.

Ngày đó anh Tần chiến đấu chống lại những tên con cháu nhà giàu ở Tương Tây để cứu nhà họ Lâm, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút mến mộ anh.”

Tần Minh nheo mắt, câu này là đang trách sức quyến rũ của anh quá lớn sao?

Tần Minh nói: “Nếu mọi người đã biết tôi là con rể nhà họ Mộc thì còn nói vấn đề này làm gì?”

“Là giả”

Chị Bạch Anh cất lời:

“Tôi đã điều tra chuyện giữa cậu và nhà họ Mộc rồi.



Cậu đến nhà họ ở rể là để giải trừ vận xui, miễn cưỡng đến bên nhau.

Sau khi kết hôn không lâu, Mộc Tiêu Kiều đến Bắc Kinh lập nghiệp.

Vợ chồng hai người rõ ràng là hữu danh vô thực, đúng không? Làm con rể nhà họ Mộc phải thật vui vẻ, việc gì cậu phải đi tìm con nhóc nhà họ Nhiếp kia? Mà theo như tôi điều tra, mặc dù cậu và Mộc Tiêu Kiều có đăng ký kết hôn, nhưng đã ly hôn rồi. Chuyện này chắc chắn cậu đang giấu nhà họ Mộc, đúng không? Bây giờ cậu là đàn ông độc thân”

Tần Minh nghiêm mặt, anh hừ một tiếng: “Tôi không thích người khác điều tra về mình.”

Chị Bạch Anh hơi kh người: “Đây là lỗi của bà lão tôi. Nhưng cậu Tần, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, có đúng không? Nếu cậu Tần bằng lòng gật đầu thì bà lão này cũng không ngại dập đầu xin lỗi cậu.”

Tần Minh nói một cách rất có khí phách: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” “Hừ!” Sáu tên côn đồ xung quanh tiến lên một bước, dáng vẻ như sắp ra tay đánh người.

Mẹ ơi! Tần Minh mau chóng lùi lại một bước, bên kia có nhiều người quá.

Chị Bạch Anh bật cười: “Nếu cậu không đồng ý thì chúng tôi chỉ có thể trói cậu về Tương Tây thôi. Ở trên núi cao, một khi tháo dỡ trạm cơ sở thì cậu cũng không gọi điện được.”

“Cái đệch, không ngờ chị lại uy hiếp tôi như thế.”

Tần Minh phát hiện đàn ông tài giỏi quá cũng là chuyện rất đau khổ.

Tần Minh híp mắt, đột nhiên nói: “Muốn tôi lấy cô ta cũng được, nhưng tôi có một điều kiện. Nếu chị làm được thì tôi sẽ cưới

Lâm Vũ Nhu hỏi: “Điều kiện gì?”

Tần Minh trả lời: “Bên cô chọn ra một người đại diện đấu cùng tôi, nếu thắng thì tôi chịu thua. Nếu thua thì sau này đừng tìm tôi nữa.

Tần Minh hết cách, bây giờ gọi Tổng Dĩnh đến cũng không kịp, Tổng Dĩnh đang ở tận thành phố Quảng xa xôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play