Một lúc lâu sau hai người mới tách ra rồi nhìn nhau, cả hai thở hổn hển không nói tiếng nào, bởi vì trong phòng mở hệ thống sưởi nên cảm thấy hơi nóng.

Hoàng Thư Đồng mơ màng nhìn Tần Minh, nói: “Thế này thế này không ổn lắm, anh vừa chữa khỏi, làm như vậy liệu có xảy ra vấn đề gì rồi lại tái phát không?”

Tần Minh nhìn người đẹp đè dưới người, anh đã không thể khống chế được lý trí, nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”

Hoàng Thư Đồng thẹn thùng che miệng, yếu ớt nói: "Nhưng tôi... mấy hôm nay tôi tới tháng, không tiện”

Tần Minh nghe thế thì ngọn lửa lập tức bị dập tắt, cơ thể cô không tiện vậy cô còn trêu chọc tôi làm gì?

Hoàng Thư Đồng thấy Tần Minh có vẻ không vui thì nói: “Tôi... tôi chỉ lo cho anh. Tôi đã thế này rồi anh còn không hài lòng sao?”

Tần Minh gãi đầu, cơ thể Hoàng Thư Đồng không tiện cũng khiến anh bình tĩnh lại, phải kiềm cương ngựa bên bờ vực thẳm.

Anh nói: “Khụ khụ, hài lòng, hài lòng rồi. Là tôi không tốt, yêu cầu quá đáng rồi. Bệnh này của tôi chữa khỏi đã mãn nguyện rồi.”

Hai người mặc quần áo, Tần Minh đi tắm để bình tĩnh lại.

Lúc quay lại thì Hoàng Thư Đồng đã mệt mỏi ngủ rồi, dù sao thì hôm nay cô ta quay phim đến khuya, còn bị Tần Minh giày vò một trận.

Tần Minh bình tĩnh lại, anh hơi cảm kích vì Hoàng Thư Đồng đã kịp thời ngăn anh, không để anh mắc thêm sai lầm.

Tần Minh thầm nói: “Haiz, dù sao thì mình không phải Triệu Chính Ngôn, chiếm hời một chút vẫn có thể được tha thứ, còn muốn chiếm nhiều chút thế này e là không hay.



Tần Minh cũng ngủ say ở giường còn lại, tránh tiếp xúc nữa.

Một đêm yên tĩnh, hôm sau lúc Tần Minh tỉnh lại thì phát hiện Hoàng Thư Đồng đã đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy nhắn, bảo hôm nay có thông báo phải tiếp tục quay phim.

Còn Nhiếp Hải Đường cũng dậy từ sớm ngồi ở phòng khách, dáng vẻ gật gù đắc ý, không biết đang nghĩ gì.

Tần Minh vội đi tới.

Không ngờ Nhiếp Hải Đường khoanh tay, hừ một tiếng: “Tần Minh, anh là tên khốn

Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường thì hớn ha hớn hở đi tới, nhưng Nhiếp Hải Đường khoanh tay, dẩu mỗi hờn dỗi nói: “Tần Minh, anh là tên khốn. Hừ, mặc kệ anh đấy.

Tần Minh vội hỏi :”Hải Đường, anh lại làm sai gì à?”

Nhiếp Hải Đường tỏ vẻ ghen tuông, nói: “Em dậy từ sớm rồi, còn muốn tìm anh đấy. Anh không ở bên cạnh em thì thôi đi, cuối cùng cái cô Hoàng Thư Đồng đấy lại từ phòng anh đi ra, trông cô ta còn rất vui vẻ, hừ.. Trong lòng Tần Minh ấm ấp, hóa ra là chuyện này, cô nhóc này ghen rồi.

Tần Minh nói: “Bọn anh chẳng làm gì hết, tối qua xảy ra nhiều chuyện lắm, em bị Lâm Vũ Nhu gài bẫy em biết không?”

Nhiếp Hải Đường khựng lại, dáng vẻ như hoàn toàn không biết gì, hỏi: “Em sao? Nhưng em biết em buồn ngủ nên đi ngủ sớm mà thôi.”

Tần Minh kể lại chuyện tối qua, tất nhiên anh giấu chuyện anh với Hoàng Thư Đồng đi, chỉ nói hai người ngủ riêng để bảo vệ Nhiếp Hải Đường và Hoàng Thư Đồng Minh thề thốt:

“Em đi xem đi, trong phòng có hai giường, anh không hề chạm vào cô ấy. Em ở phòng bên cạnh, sao anh dám lộn xộn được chứ, nhưng em cũng biết bây giờ anh đang đóng giả Triệu Chính Ngôn mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play