Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng đã tắm rồi, hơn nữa còn kéo theo vali, mặc áo choàng tắm đi vào. “Cô làm gì thế?” Tần Minh hỏi với vẻ kinh hãi.

Hoàng Thư Đồng đáp: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không thể để nhóm Tiểu Lệ biết được, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Minh cáu kỉnh: “Ban nãy cô nói hết luôn không được à?”

Hoàng Thư Đồng vô cùng ấm ức, cắn môi nói: “Anh lại dữ với tôi, anh còn giận tôi đúng không? Tôi biết tôi hiểu lầm anh rồi, vì anh thay đổi nhiều quá, tôi cũng nhất thời không biết nên đối diện thế nào, chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng”

Tần Minh sầm mặt: “Được, có gì thì nói đi.”

Hoàng Thư Đồng do dự chốc lát rồi nói: “Ừm, cơ thể anh thật sự không sao rồi à? Thời bây giờ có nhiều cách chữa cận thị, mắt anh có thể chữa khỏi tôi cũng không ngạc nhiên gì.

Nhưng chẳng phải anh nói lúc nhỏ bị người ta cướp rồi hãm hại nên chỗ đó không làm được.

Trước đây đã thử chữa bằng nhiều cách rồi, cách của nhà họ Lâm thật sự có hiệu quả à? Anh thử chưa? Nó... nó có thểCHoàng Thư Đồng ngại nói tiếp những lời phía sau, cô ta đỏ mặt, để tay bên miệng, vô cùng khó xử.

Tần Minh cười, nói với vẻ không nghiêm túc: “Được hay không được, chẳng lẽ cô muốn thử cho tôi?”

Hoàng Thư Đồng đỏ mặt, lẩm bẩm như muỗi kêu: “Thử thì thử”



Giọng không lớn nhưng Tần Minh vẫn nghe thấy, lần này đến lượt anh ngượng ngùng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Hoàng Thư Đồng nói: “Dù sao thì tôi... tôi cũng là vợ chưa cưới của anh, tôi có nghĩa vụ này.”

Tần Minh nhìn Hoàng Thư Đồng xinh đẹp đang e thẹn, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, một nữ diễn viên có chút tiếng tăm trong giới giải trí, muốn cho anh làm một nhảy?

"Không hay đầu."

Tần Minh nói: "Chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách cho mình. Cô cô nghỉ ngơi đi, tôi ngủ đây."

Tần Minh vội lên giường đi ngủ, dù sao thì phòng này cũng là phòng hai giường tiêu chuẩn của nhà trọ mà.

Tần Minh không muốn dính dáng nhiều đến Hoàng Thư Đồng, anh đóng giả Triệu Chính Ngôn, duy trì mối quan hệ thích hợp là đủ rồi.

Tần Minh đã lười quan tâm, chuẩn bị vào giấc ngủ.

Nhưng đột nhiên anh cảm giác phía sau có gì đó khác lạ, anh cảm thấy có người rúc vào chăn của anh.

Một cơ thể mềm mại dán sát vào lưng anh, đổi tay dịu dàng ôm phía sau anh, mặt Hoàng Thư Đồng áp vào gáy anh.

Hoàng Thư Đồng khẽ nói: “Anh có thể đừng giận tôi nữa không? Sau này tôi sẽ không nghi ngờ anh nữa.



Tấn Minh nheo mắt, đến giờ mà Hoàng Thư Đồng vẫn cho rằng anh đang giận sao?

“Cô muốn thế nào?"

Tần Minh lật người lại, đang định nói thêm gì đó.

Nhưng không ngờ vừa lật người thì cả hai mặt đối mặt, môi chạm vào nhau, mềm mại và toát ra hương thơm.

Não Tần Minh bỗng chốc bùm một tiếng, nổi tung.

Cảm giác mềm mại thơm tho, nụ hôn này là cảm giác của hôm qua.

Tần Minh nhìn người trước mặt, trong lòng hơi rối bời, đã dâng tới miệng luôn rồi.

“Ưm!”

Tần Minh còn chưa phản ứng thì Hoàng Thư Đồng đã nhẹ nhàng ngậm môi, điều này càng kích thích Tần Minh, vốn dĩ anh sắp mất kiểm soát rồi, sự kích thích này khiến anh như con đê bị dòng nước lũ cuốn đi.

Tần Minh trở tay ôm lấy Hoàng Thư Đồng, thân mật hôn nhau, anh cạy mở miệng cô ta, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play