Hoàng Thư Đồng lại giật mình, cô ta cắn môi, biết lần này Tần Minh thật sự tức giận rồi, cô ta phải trả một cái giá đau đớn cho sự nghi ngờ từ trước đến nay của cô ta.

Thực ra Hoàng Thư Đồng nghĩ sai rồi, chỉ là cơ thể Tần Minh vẫn chưa hồi phục nên anh bảo Hoàng Thư Đồng đi xem Nhiếp Hải Đường có ổn không mà thôi.

Hoàng Thư Đồng đến phòng Nhiếp Hải Đường, cửa phòng bị khóa trái, từ khe hở cửa sổ nhìn vào trong quả thực có thể nhìn thấy Nhiếp Hải Đường đang nằm ngủ trên giường.

Trong lòng Hoàng Thư Đồng hơi ngượng ngùng, cô ta luôn hiểu lầm chồng chưa cưới của mình.

Cô ta quay lại nói: “Quả thực Nhiếp Hải Đường đang ngủ, anh đừng giận nữa, sau này tôi sẽ không hiểu lầm anh nữa đâu.”

Tần Minh thở dài một hơi, bảo: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ. Mọi người tự thu xếp nhé, tôi không lo nữa.

Tần Minh mặc kệ Hoàng Thư Đồng rồi tự đi về phòng, anh còn đặc biệt chọn phòng bên cạnh phòng Nhiếp Hải Đường, cũng không biết là lười lên tầng trên hay là cố ý chọc tức Hoàng Thư Đồng.

Nữ trợ lý thấy thế thì nói: “Tiểu Đồng, quả thực lần này cô quá đáng rồi, cứ khăng khăng không tin nhân phẩm của cậu ta, đàn ông đều có thói kiêu ngạo, cô làm tổn thương trái tim của cậu ta, cũng khó trách cậu ta hung dữ với cô. Nói thế nào thì hai người cũng đính hôn rồi, nghe nói lần này cậu ta rời khỏi nhà một tháng đã quen được với bậc cao nhân giúp cậu ta thay da đổi thịt, xem ra bây giờ thật sự đã khác rồi.”

Hoàng Thư Đồng nhìn bóng lưng cô đơn của Tần Minh, nói: “Tiểu Lệ, mọi người đi ngủ đi, tối nay tôi tự thu xếp được rồi.

Nữ trợ lý và hai bảo vệ nhìn nhau rồi nghe lời rời đi.

Hoàng Thư Đồng nói xong thì đi về phía phòng của Tần Minh.

Tần Minh vừa vào phòng, Hoàng Thư Đồng cũng vào theo. “Làm gì?” Tần Minh bực bội nói: “Có gì nói mau đi, tôi mệt rồi.”

Hoàng Thư Đồng không lên tiếng, đột nhiên đi tới ôm Tần Minh, nói:



“Tối nay là lần đầu tiên anh dữ với tôi. Triệu Chính Ngôn, trước đây anh chưa từng hung dữ với tôi, cấp ba cũng sẽ không.

Tần Minh mắng: “Khốn kiếp, tốt với cô không được, cứ phải để tôi mắng, chẳng phải cô ép tôi sao? Cô ra ngoài cho tôi, tôi muốn đi tắm.

Hoàng Thư Đồng không vui nói: “Tôi không đi, tôi còn chuyện muốn nói với anh.

Tần Minh bực mình, tối nay anh thật sự rất mệt, đã nhiều việc lại còn trải qua chuyện hút trùng, anh chẳng còn tâm trạng và ý chí để chơi trò nhập vai với cô gái này, anh nói:

“Tôi không muốn nghe cô dài dòng, ra ngoài đi, mai rồi nói với tôi sau. Nếu cô không đi, được thôi, anh đây cởi hết quần áo rồi tắm ở đây, xem cô có đi không.”

Tần Minh đã hết kiên nhẫn, không muốn tranh luận với Hoàng Thư Đồng nữa.

Nếu không phải hiện tại anh vẫn biết mình đang đóng giả Triệu Chính Ngôn thì anh đã gọi Nhiếp Hải Đường dậy để tránh xa Lâm Vũ Nhu rồi.

Anh bực bội chỉ muốn đuổi hết những người không liên quan đi, nhưng Hoàng Thư Đồng tưởng anh đang tức giận, dù sao thì cô ta chỉ xem Tần Minh là Triệu Chính Ngôn sau khi đã thay đổi mà ôi.

Hoàng Thư Đồng khoanh tay nói: “Tôi không đi. Tôi biết chắc chắn anh đang giận tôi, cảm thấy tôi nghi ngờ anh, có lỗi với anh, không xứng ở bên anh của hiện tại. Nhưng trước đây anh tốt với tôi sao? Cho dù người ngoài có nói thế nào thì tôi cũng chưa từng nói xấu về anh, lúc công khai tôi đã biết chúng ta có hôn ước, nhưng còn anh thì sao? Một năm anh nói với tôi một câu, lẽ nào tôi cứ phải như kẹo dẻo dính vào anh thì mới gọi là đúng à?"

“..”

Tần Minh sầm mặt, anh hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này mà.

“Bỏ đi, cô muốn nhìn thì cứ nhìn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play