Còn cô ta vẫn luôn quanh quẩn trong đau thương và tủi nhục, nếu không
phải vì chuyện trong nhà, muốn giúp nhà họ Lâm vùng dậy, chính lòng tin
này đã làm cho cô ta kiên cường sống tiếp thì cô ta đã định một mình ở
ẩn trong rừng hoang núi thẳm cả đời với trùng độc rồi.
Bây giờ Tần Minh nói vớ vẩn rằng cô ta biết chữa bệnh, còn chữa khỏi bệnh
nam khoa? Có mấy lần cô ta định phản bác nhưng đều bị ánh mắt của Tần
Minh cắt ngang.
Hoàng Thư Đồng trợn lớn mắt, ngạc
nhiên nhìn Tần Minh, lo lắng hỏi: “Triệu Chính Ngôn, phương diện kia...
phương diện kia của anh chẳng phải lúc nhỏ bị người ta hại nên tổn
thương đến dây thần kinh và thể hang, bác sĩ bảo cả đời không thể hồi
phục được sao?”
Tần Minh phô trương giang tay nói: “Nếu
đơn giản thì sao tôi lại tìm cô Lâm chứ, đúng không? Trùng của người ta
ghê gớm lắm, cô ấy đã cho tôi nuốt một con trùng bờm ngựa dài thế này,
rồi lại đổ cho tôi thứ đặc biệt, thế là chữa khỏi bệnh này. Phải rồi, cô Lâm, xin cô dẫn con trùng đó ra đi, chẳng phải cô đã nói rồi sao? Không nhanh chóng lấy con trùng đó ra, một thời gian dài sẽ nguy hiểm đến
tính mạng”
Lâm Vũ Nhu cau mày, Tần Minh đột nhiên ra chiêu này khiến cô ta không kịp đề phòng.
Trùng bờm ngựa là cách để cô ta khống chế và chống lại Tần Minh, bây giờ Tần
Minh nói với mọi người rằng Lâm Vũ Nhu gieo trùng cho anh, nếu không lấy ra thì họ có chứng cứ để báo cảnh sát bắt cô ta bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu Lâm Vũ Nhu làm vậy thì cô ta không có cách để chống lại Tần Minh.
Hoàng Thư Đồng nghe thấy nguy hiểm đến tính mạng thì vội nói: “Nguy hiểm tính mạng? Vậy hai người mau lấy con trùng đó ra đi”
Lâm Vũ Nhu oán hận nhìn Tần Minh, cắn môi, cô ta biết người đàn ông này không dễ đối phó.
Mà bên cạnh, ngoài Hoàng Thư Đồng còn có cả nữ trợ lý và vệ sĩ, nhiều
người nhìn như vậy, cô ta thật sự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Vũ Nhu chần chừ chốc lát, vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
Dưới cái nhìn của mọi người, Lâm Vũ Nhu dùng mùi của trùng vua cái để dẫn trùng bờm ngựa trong người Tần Minh ra.
Tần Minh chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, sau đó nôn ra ngoài mọi thứ rồi
cuối cùng nôn ra một con trùng dài như tóc của phụ nữ, nó quằn quại
trong bãi nên bẩn thỉu, khiến Hoàng Thư Đồng và nữ trợ lý của cô ta rất
sốc.
Sau khi nên xong, cả người Tần Minh mềm nhũn nhưng
chỉ là tạm thời, sau đó cơ thể dần hồi phục, vả lại không bị trùng vua
cái của Lâm Vũ Nhu khống chế nữa, anh nở nụ cười lạnh lùng, lau khóe
miệng, chuyện này xem như xong rồi.
Tần Minh nói: “Cô
Lâm, cảm ơn cô đã giúp Quả nhiên thầy Trương Toàn Chân của tôi không
giới thiệu sai người. Hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ chuyển phí cho cô,
bây giờ không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.
Thế này là lấy
Trương Toàn Chân ra để chèn ép Lâm Vũ Nhu, chỉ thấy Lâm Vũ Nhu nghiêm
mặt, không tỏ vẻ gì, cô ta cũng không biết sao chuyện lại thành ra thế
này?
Cô ta phát hiện người đàn ông khi đó chiếm lấy cơ thể cô
ta, kết quả anh ta đột nhiên biến thành Triệu Chính Ngôn? Chắn chắn bên
trong có gì đó phức tạp, Lâm Vũ Nhu không thể nào làm rõ được, nhưng lại bị Tần Minh từng bước áp chế, hoàn toàn mất đi thế chủ động.
Tần Minh được Hoàng Thư Đồng dìu ra ngoài, anh nói: “Tôi thật sự không có
gì với Nhiếp Hải Đường cả, rốt cuộc cô muốn nghị ngờ tôi đến khi nào?”
Hoàng Thư Đồng cắn môi bảo: “Tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi nhé? Có thể nào thì tôi với anh cũng đính hôn rồi, ở trước mặt tôi mà anh lại thế này
thế kia với người phụ nữ khác, chắc chắn mặt mũi tôi đều mất hết, nếu để đám paparazzi biết được rồi đăng báo thì làm sao tôi còn gặp người khác được nữa?”
Tần Minh thầm oán, đây còn không phải vì thể diện của bản thân cô sao?
Tần Minh chỉ vào căn phòng cách sân xa một chút, nói: “Cô đi xem thử Nhiếp
Hải Đường có đang ngủ không, đừng nói tôi với cô ấy có quan hệ gì? Người ta không cần danh tiếng sao? Triệu Chính Ngôn tôi mất hết danh tiếng
không quan trọng nhưng tôi không muốn cô ấy bị liên lụy vì tôi.”
Hoàng Thư Đồng cho rằng Tần Minh tức giận, cô ta cau mày hỏi: “Tôi tin anh còn chưa được à?”
“Đi đi!”
Tần Minh bực mình mắng: “Không đi thì mấy người cút hết ra ngoài cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT