Lâm Vũ Nhu vốn tưởng mình sắp chết rồi, nhưng cô ta không hề cảm nhận
được dao đâm vào cơ thể, cô ta thở hổn hển nhìn Tần Minh, hai người nhìn nhau.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên tiếng gõ
cửa vang lên, nữ trợ lý của Hoàng Thư Đồng hỏi: “Tiểu Triệu, cậu có
trong đó không? Tiểu Đồng bảo cô ấy không khỏe”
Tần Minh tức giận hét lớn: “Cô ta là con nít ba tuổi sao? Không khỏe thì bảo cô ta đi khám bác sĩ đi!”
Bên ngoài cửa, nữ trợ lý ngượng ngùng quay đầu nhìn Hoàng Thư Đồng Hoàng Thư Đồng nổi nóng, đập cửa nói:
“Tôi không tìm anh, tôi tìm Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh lòng dạ rối bời, anh chỉ dao về phía Lâm Vũ Nhu, chất vấn: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
Lâm Vũ Nhu gật đầu tỏ ý có thể.
Tần Minh chỉ vào ngực trần của cô ta, nói: “Mặc quần áo đi, lát nữa phối hợp với tôi.
Tần Minh đứng dậy, đi ra mở cửa, hỏi: “Hoàng Thư Đồng, cô xong chưa? Cả
ngày nghi ngờ tôi ngoại tình hay sao? Tôi tìm cô Lâm có việc, vừa rồi cô ấy bị ngã, cô tưởng tôi làm gì? Liếm mông sao?"
Tần Minh nổi giận đùng đùng, vô cùng tự tin!
Quả thực anh cũng không làm chuyện xấu gì cả.
Sự tự tin của Tần Minh khiến mấy câu mắng của Hoàng Thư Đồng không thốt ra được.
Lâm Vũ Nhu ngồi im ở bên trong.
Lâm Vũ Nhu đi ra, khẽ cúi đầu nói: “Chào cô, tôi là Lâm Vũ Nhu, là bạn của
Triệu Chính Ngôn. Vừa rồi anh ấy tìm tôi có việc, ừm... Có phải có hiểu
lầm gì tôi không? Nhiếp Hải Đường ở phòng bên kia, hình như đã ngủ rồi.”
Hoàng Thư Đồng không nói nên lời, đây đúng là hiểu lầm rồi.
Nhưng trai đơn gái chiếc trong cùng một phòng có thể làm chuyện gì?
Hơn nữa trông Lâm Vũ Nhu có vẻ vừa mới chỉnh đốn lại quần áo, ga giường trong phòng cũng hơi lộn xộn.
Hoàng Thư Đồng hỏi: “Cô Lâm, vậy hai người ở bên trong làm gì?”
Lâm Vũ Nhu bỗng chốc không nói nên lời, cái này nên nói thế nào? Hoàng Thư
Đồng khăng khăng hỏi cô ta, câu này không dễ trả lời mà.
Lâm Vũ Nhu nháy mắt với Tần Minh, tỏ ý bảo Tần Minh mau đưa ra ý tưởng đi.
Tần Minh cũng không muốn chuyện của mình liên lụy đến Hoàng Thư Đồng, anh nói: “Cô ấy đang giúp tôi chữa trị."
“Chữa trị? Anh bệnh sao? Cô Lâm là bác sĩ à? Còn trẻ như vậy, vẫn chưa tốt nghiệp học viện y nhỉ?"
Rõ ràng Hoàng Thư Đồng không thể chấp nhận lý do này.
Tần Minh trợn hai mắt, đúng là tức muốn điên rồi, chẳng phải Hoàng Thư Đồng luôn mặc kệ anh à? Sao bây giờ lại giống như quản lý nghiêm ngặt vậy,
thái độ nghi ngờ này của cô là sao đây?
Cô cảm thấy ông đây là người gặp em nào cũng muốn tán à? Rõ ràng Hoàng Thư Đồng cảm thấy như vậy
Suy nghĩ của Tần Minh thay đổi nhanh chóng, anh nói: “À đúng rồi, chuyện về phương diện kia của tôi cô cũng biết mà đúng không? Cô ấy đang chữa cho tôi. Cái này cô không hiểu đâu nhỉ?"
Tần Minh bình tĩnh chém
gió, nói: "Người ta là con gái của vợ cả nhà họ Lâm ở Tương Tây, biết
trùng độc, chữa bệnh bằng trùng độc. Đó là bí quyết mà Hoa Hạ chúng ta
chỉ truyền cho phụ nữ chứ không truyền cho đàn ông, vô cùng cao siêu. Cô ấy rất giỏi, đã chữa hết bệnh của tôi đấy.”
Hoàng Thư Đồng mặt
đầy ngạc nhiên, hỏi: “Chữa khỏi rồi? Cô ấy? Không, cô ấy là Lâm Vũ Nhu?
Lâm Vũ Nhu xui xẻo không biết bị ai lấy đi sự trong trắng, lúc đó đến
Thượng Hải tìm anh đấy sao?”
Đây là lịch sử đen tối của Lâm Vũ Nhu, cô ta vừa nghe thế thì lập tức sa sầm mặt.
Thực ra cô ta khá bối rối, cô ta không biết Triệu Chính Ngôn có vợ chưa cưới nhưng lại ngạc nhiên khi Tần Minh đóng giả Triệu Chính Ngôn rồi ở chung với vợ chưa cưới của người ta, thế này chẳng phải chiếm hời rồi à? Bản
thân Triệu Chính Ngôn không có ý kiến gì sao?
Vả lại, cô ta đã biết Tần Minh chính là tên khốn lúc đó đã chiếm lấy cơ thể của cô ta, tủi nhục mà cô ta phải chịu lúc đó đều là do người đàn ông này gây
ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT