Ba của Lý Mộng hớn hở vỗ tay: "Tốt lắm, Mộng Mộng câu được cậu ấm nhà giàu, còn lái xe Rolls-Royce.Cuối cùng nhà chúng ta cũng có thể gia nhập vào xã hội thượng lưu!"
Mẹ của Lý Mộng cũng bẽn lẽn cất lời: "Chậc, sao Lý Mộng không nói với chúng ta? Ha ha ha, tôi biết chắc là con gái của tôi sẽ có tương lai sáng lạn mà.Lát nữa con bé tới, phải thưởng thật hậu hĩnh!"
Thím của Lý Mộng vội lên tiếng: "Chị dâu à, chẳng phải Mộng Mộng mới hẹn hò với người ta thôi sao? Chắc là chưa kịp nói, để đến tối nay mới thông báo.Ái chà, sau này Mộng Mộng bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì đừng quên chúng em nhé!"
Ba của Lý Mộng cười sang sảng: "Không đâu, không đâu"
"Ha ha ha..."
Người thân của Lý Mộng người rộ lên, khỏi phải nói bọn họ vui nhường nào.
Các giáo viên và vợ chông nhà họ Nhiếp thấy cảnh tượng này đều sững sờ.
Đám người này còn cười được? Ông Nhiếp nói: "Tần Minh, xem ra chúng tôi đã hiểu nhầm cậu.Xin lỗi cậu.Tôi xin rút lại những lời hôm nay mình đã nói, nhưng tôi vẫn giữ nguyên ÿ kiến về con người cậu."
Bà Nhiếp nhíu mày, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của chồng, bà ta miễn cưỡng nói: "Xem ra chuyện này không liên quan gì tới cậu.Nhưng Lý Mộng đúng là bạn gái cũng của cậu phải không? Xin lỗi, con rể nhà họ Nhiếp không thể là hạng người giống như cậu.Tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng quấn lấy con gái tôi nữa!"
Bà ta nói xong, hai vợ chồng lập tức đứng dậy rời đi, không muốn nán lại thêm nữa.
Cô Vương tức giận lên tiếng: "Người thân của Lý Mộng, sao các vị lại thông đồng với em ấy đế đặt điều về bạn học khác? Chuyện này gây ảnh hưởng tiêu cực đến Tần Minh, các vị nhất định phải xin lỗi em ấy.Ngoài ra, Lý Mộng chắc chắn sẽ bị nhà trường xử phạt"
Mẹ của Lý Mộng tỏ vẻ khinh khinh: "Thôi đi, nghỉ học thì nghỉ học.Còn muốn bắt chúng tôi xin lỗi hả? Đừng hòng! Sau này tôi là mẹ vợ của cậu ấm nhà giàu xịn xò nhá, tốt nhất là cô nói chuyện cho cẩn thận!"
Dượng của Lý Mộng nói năng ngạo mạn: "Cô giáo à, có phải cô đọc sách đến ngu người rồi không? Lên đại học để làm gì? Chẳng phải để kiếm tiền sao? Bây giờ Lý Mộng nhà chúng tôi đã tìm được bạn trai là con nhà giàu xịn xò, còn phải lo không có tiên chắc? Vậy thì học tiếp làm chỉ?"
Tần Minh cười khẩy.
Quả nhiên câu nói "người không ăn cơm thì đói, kẻ không đi học thì ngu" rất đúng, xem ra trong đầu đám người này toàn phần.
Lúc này, Lý Mộng tới, có thể nói là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Lý Mộng cũng là đương sự trong chuyện này, cho nên giáo viên đã gọi cô ta đến từ sớm.
Thế nhưng cô ta cố tình đến chậm rì rì.
Cô ta vừa vào phòng đã hỏi: "Ba mẹ có chuyện gì mà vui thế?"
Cả gia đình cô ta xúm lại nói: "Còn không phải vì chúng ta vừa mới biết con hẹn hò với cậu ấm nhà siêu giàu sao? Mộng Mộng à, cậu bạn trai nhà giàu của con đâu?"
"Sao mọi người biết? Anh ấy đang ở bên ngoài"
Lý Mộng chỉ ra đằng sau rồi nói nhỏ: "Con không dám để anh ấy vào kẻo nảy sinh hiểu lầm"
Tần Minh không nhịn được bật cười.
Cả nhà Lý Mộng đều trông thấy Tần Minh cười, tức thì bọn họ cụt hứng: "Thằng rẻ rách nghèo mạt rệp Tần Minh kia, mày cười cái gì? Mày đang rất khó chịu đúng không? Mày mất bạn gái xinh đẹp giàu có rồi, còn tao thì câu được con rể vàng.Mày cứ ghen tị đi!"
"Phải đó, có một số người chẳng những không có bản lĩnh mà còn không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình, lòng dạ nhỏ nhen""
"Thằng nghèo mãi là thäng nghèo, cả đời này không biết xã hội thượng lưu là gì"
"Mộng Mộng à, sau này con đừng qua lại với hạng người này.Mai sau con là người có danh giá.Học cùng trường với hạng người này cũng ảnh hưởng tới thân phận của con.Nhất định phải đuổi học tên rẻ rách nghèo kiết xác này"
Nghe bọn họ nói điên nói khùng, cô Vương giận hết chỗ nói, đành vùi đầu viết báo cáo xử phạt.
Tần Minh không muốn nói nhảm với những người này thêm nữa, bèn gọi với ra cửa: "A Long, vào đi!"
Lý Mộng hừng hực lửa giận: "Này, Tần Minh, anh là là cái thá gì? Gọi A Long gì chứ? Cái tên A Long là để anh gọi hả? Anh chỉ xứng quỳ liếm gọi anh ấy là anh Long thôi"
Thế nhưng A Long lại đi vào phòng ngay lập tức.
A Long vừa vào, mặt anh họ của Lý Mộng lập tức biến sắc.
Tên này chẳng phải là kẻ bảo vệ Tần Minh tối thứ bảy sao? Mẹ của Lý Mộng bất giác che mặt.
Chàng trai này chẳng phải là kẻ đã tát bà ta tối thứ sáu sao? Ba của Lý Mộng che eo gào to: "A, là cậu ta! Tối thứ bảy, thằng nhãi này đã đánh chúng tôi bị thương.Thằng nhãi này chui ở đâu ra vậy?"
Anh họ của Lý Mộng cũng phụ họa: "Chuẩn đó, đúng là thằng nhãi này.Tối hôm đó, cậu ta đánh người xong là chuôn nhanh hơn bất cứ ai"
Lý Mộng quýnh lên, vội bước đến hỏi: "Ba mẹ, mọi người nói gì thế? Sao anh Long từng va chạm với người nhà mình được? Mọi người đừng nhận nhầm người, kẻo hiểu lầm anh Long thì hỏng."
Người nhà Lý Mộng bỗng nghẹn lời, lẽ nào bọn họ nhận nhầm thật? Quả thật hôm nay tên A Long này ăn mặt rất ngầu, gương mặt như được gọt đẽo, dáng vẻ vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, lưng ưỡn thẳng, vừa nhìn đã cảm thấy anh ta không đơn giản.
Tần Minh cười tủm tỉm, bước đến đứng cạnh A Long rồi lên tiếng: "Các người không nhận nhầm, đây là A Long - người anh em tốt của tôi, cũng là người đã đánh các người hôm thứ bảy.Còn thân phận con nhà giàu của anh ta chỉ là giả mà thôi."
A Long cũng rất thẳng thắn: "Không sai.Toàn bộ quần áo, xe, vệ sĩ và tiên mặt đều là đồ mượn, không phải của tôi.Tôi không phải con nhà giàu, tất cả chỉ là diễn kịch, là giả đó! Tôi đã có vợ chưa cưới.Lý Mộng à, vì tôi muốn lừa cô nên mới tiếp cận cô"
Thoắt cái, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí lúng túng vô cùng, hết sức khó xử.
Ai ai cũng nhìn chăm chăm vào Tần Minh và A Long bỗng trở thành anh em tốt.
Mọi người không ngu.
Bọn họ nhìn nhau, động não cái là hiếu ra đầu đuôi sự việc.
Đây là trò lừa bịp của Tần Minh.
Tần Minh tìm một người giả làm con nhà giàu dụ dỗ Lý Mộng.
Lý Mộng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của xe sang và tiên mặt, lập tức mắc câu, còn tự khai ra chuyện giả vờ mang thai và bị Tần Minh quay video.
Vậy là Tần Minh bình an vô sự, đến lượt Lý Mộng gặp họa.
Vừa rồi bọn họ còn vui vẻ vì Lý Mông câu được cậu ấm nhà siêu xịn xò, nhưng ngay sau đó lại phát hiện tất cả đều là giả, là lừa gạt.
Hơn nữa, đối phương còn là kẻ từng đánh bọn họ.
Tất cả là do tên khốn Tần Minh sắp đặt.
"Phụt, ha ha..."
Bỗng nhiên, một giáo viên trợ giảng trẻ phì cười, có lẽ thầy ấy không ngờ tình hình lại đảo ngược.
"Ha ha!"
Cô Vương bị đánh trước đó cũng không nhịn được cười.
Đúng là người thân của Lý Mộng tự làm tự chịu.
Một hai người cười, các giáo viên khác cũng cười phá lên không hề che giấu.
Ba của Lý Mộng tức lãm, cáu bẳn quát: "Các người cười cái gì? Các người là giáo viên, vậy mà lại cười nhạo sinh viên? Đúng là làm gương xấu!"
Cô Vương lập tức nín cười để giải thích: "Không phải vậy.Phụ huynh của Lý Mộng à, tôi chỉ nhớ tới con chó đã mất năm năm của nhà tôi nên buồn cười mà thôi.Ha ha ha..."
Bởi vì cô Vương nhịn cười quá chừng nên nói sai.
Các đồng nghiệp nhớ là cô ấy rất buồn khi chú chó của mình qua đời.
Thế nhưng câu nói lỡ lời của cô Vương lại trở thành huyệt cười, làm các giáo viên khác không kìm được cười ầm lên: "Ha ha ha..."
Ba của Lý Mộng giận đến nỗi không thốt lên lời.
Ông ta che ngực, cảm thấy huyết áp tăng vọt: "Các người, các người quá, quá đáng rồi đấy! Thật là làm mất mặt người trí thức!"
"Á"
Lý Mộng chợt ôm đầu, rõ ràng là bị đả kích.
Cô ta gào khóc trong đau khổ: "Tần Minh, anh là tên súc vật.Tôi liều mạng với anh!"
Lý Mộng nổi điên.
Mộng đẹp của cô ta chỉ là lâu đài xây trên cát, đã sụp đổ rồi.
Gô ta cứ ngỡ mình gặp được tình tiết cậu ấm nhà giàu kiếm được bạn gái trong trường, nhưng tất cả chỉ là chiêu trò, là cạm bẫy.
Tần Minh lại nghiền nát sự kiêu ngạo của cô ta một lần nữa.
Cô ta giang hai tay chộp Tần Minh nhưng bị A Long hất tay và đẩy ra, ngã sõng soài trên đất.
Lý Mộng suy sụp, lẩm bẩm một mình: "Không thể nào, không đâu! Thầy bói đã phán rằng mình có mệnh làm con dâu nhà giàu, mình phải trở thành con dâu nhà giàu chứ!Không thể nào."Mẹ của Lý Mộng không biết phải làm sao ngoài oán trách: "Tạo nghiệt mà! Thằng nhãi này là kẻ tinh ranh!"
Anh họ của Lý Mộng rụt đầu rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào A Long.
Dù sao thì tay gã vẫn đang bó thạch cao, phải treo dây đó.
Ba của Lý Mộng chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm, không dám nhìn các thầy cô giáo.
Ông ta vừa ngượng vừa giận, bèn bỏ đi: "Thật mất mặt! Đi mau, còn ở lại cho bẽ mặt sao?"
Người nhà Lý Mộng tranh nhau rời khỏi văn phòng, thoáng cái trong phòng đã yên tĩnh lại.
Lý Mộng nhìn Tần Minh rồi lại nhìn A Long, giận ngứa răng nhưng không làm gì được, suýt chút nữa đã khóc lóc om sòm tại đây.
Tần Minh chắp tay ra sau lưng, hờ hững nhìn xuống cô ta: "Lý Mộng, cô có kế sách của cô, tôi có đối sách của tôi, không tệ chứ? Tôi đã từ bỏ, tôi niệm tình quá khứ của chúng ta nên rất khoan dung với cô.Thế nhưng cô đừng ép tôi nữa, đây là lần cuối cùng tôi tha thứ cho cô!"
Lúc này, Lý Mộng đã chìm trong trạng thái tuyệt vọng, anh có nói gì thì cô ta cũng không nghe lọt tai.
Cuối cùng, cô Vương công bố quyết định xử phạt của nhà trường.
Lý Mộng bị đình chỉ học nửa tháng, suy ngẫm tại nhà, đồng thời xin lỗi Tần Minh, ngoài ra phải công khai làm sáng tỏ trò hề của cô ta.
"Xin, xin lỗi anh..."
Lý Mộng chịu nhục nhã xin lỗi Tần Minh, sau đó mất hồn mất vía rời khỏi văn phòng.
Tần Minh nhìn theo bóng lưng của đối phương, thầm lắc đầu.
Tại sao cô ta lại ra nông nỗi này? Trước đây Lý Mộng không như thế.
Có điều, bây giờ Tần Minh không có tâm trạng nào mà quan tâm tới mấy chuyện này.
Anh lập tức gọi điện cho Nhiếp Hải Đường.
Sự việc đã được giải quyết trong một ngày, có lẽ Nhiếp Hải Đường rất hiểu mình sẽ thông cảm cho mình.
Lúc này, trong bệnh viện, Nhiếp Hải Đường đang ngủ trên giường bệnh, anh trai của cô là Nhiếp Chính Minh đang lạnh lùng cầm điện thoại của cô.
Sau khi xem xong một đoạn video, anh ta lập tức xóa luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT