Bạch Minh Vũ tức giận nói: "Này... Người này là ai vậy? Chắc chắn là đồ ngu ngốc vô dụng Triệu Chính Ngôn kia rồi, đi xe đạp điện mà cũng chạy được đến tận đây. Tôi còn chưa ngồi nóng mông mà cậu ta lại gây rắc rối cho tôi nữa, đâu có thể được."

Bạch Tinh Thần khinh thường: "Tôi cũng thấy vậy, cậu ta muốn lên nhưng không có thiệp mời nên muốn gây chuyện. Ha ha, trong số rất nhiều người trẻ ở nhà họ Triệu, cậu ta là người vô dụng nhất, đã vô dụng thì thôi đi mà còn không biết học theo tấm gương."

Bạch Ngọc Thuần nói: "Anh, anh đừng mắng người ta như vậy, Thư Đồng đang ở đây mà."

Hoàng Thư Đồng lạnh lùng nói: "Tôi không sao cả, những lời Tĩnh Thần nói là sự thật, anh ta là đồ vô dụng thật nhưng cũng không thể cứ mặc kệ anh ta được. Dù gì ngoài mặt, tôi và anh ta cũng có hôn ước, tôi xuống bảo anh ta câm miệng vậy."

Bạch Tĩnh Thần suy nghĩ rồi nói: "Mặc kệ, xuống xem chung đi, đều là người trong giới, lễ tết chắc chắn sẽ đụng mặt. Cậu ta cứng đầu như vậy, giúp chút chuyện nhỏ cũng đâu phải là chuyện không thể tránh sau này bị người lớn răn dạy"

Bạch Minh Vũ ghé sát vào, thì thầm hỏi: "Anh họ, chẳng lẽ anh định giúp đỡ thật à? Hoàng Thư Đồng và cậu ta có hôn ước đó, sao anh phải làm vậy."

Bạch Tĩnh Thần cười lạnh lùng: "Tôi muốn xuống đó nhìn cậu ta mất mặt bị bảo vệ ném ra ngoài, giúp đỡ? Nói thôi, không giấu gì cậu, ban nãy tôi đã âm thầm dặn dò giám đốc khách sạn tìm người đánh cậu ta chết."

Bạch Minh Vũ sực tỉnh, cười cười chỉ vào anh họ mình, anh đúng là nham hiểm.

Nhóm người xuống đến cổng, chỉ thấy Tần Minh đã cho ông chú gào vào loa đi rồi, dù sao Nhiếp Hải Đường cũng xuống rồi mà.

Nhưng bảo vệ muốn đuổi Tân Minh đi nên hai bên đang tranh cãi.

Tần Minh nói lớn tiếng: "Tôi đã nói rồi, tôi có người quen. Anh nhìn đi, cô ấy đã xuống rồi."

Nhiếp Hải Đường đang định tiến lên, Bạch Minh Vũ vội vàng ngăn cô lại, nói: "Hải Đường, em quan tâm đến thắng vô dụng đó làm gì?"

Nhiếp Hải Đường nhíu mày nói: "Bạch Minh Vũ, cậu tránh ra. Bạn học cả mà, chẳng lẽ mặc kệ cậu ấy?"

Lúc này Bạch Ngọc Thuần tiến lên nói: "Nếu muốn quan tâm thì đâu cần cô phải quan tâm đúng không? Cô là gì của Triệu Chính Ngôn? Nếu cần quan tâm thì phải để Hoàng Thư Đồng mới đúng, ai chẳng biết người ta là vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn.""Bạch Ngọc Thuần." Nhiếp Hải Đường nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp, Bạch Ngọc Thuần.



Cô không biết tại sao thoắt cái Bạch Ngọc Thuần lại trở thành cô chủ nhà giàu, cũng không rõ tại sao lúc trước hai người chưa bao giờ gặp mặt nhưng sau lần gặp nhau ở Bắc Kinh, Bạch Ngọc Thuần cứ mang thái độ thù hằn với cô mọi lúc mọi nơi.

Nhưng Nhiếp Hải Đường cũng không phải người yếu đuối nhu nhược, cô không tự ti cũng không kiêu ngạo, nói: "Nhưng cậu ấy đến tìm tôi."

Hoàng Thư Đồng nhíu mày, nói tiếp theo lời Bạch Ngọc Thuần: "Cô không biết à? Tôi mới là vợ chưa cưới của anh ta. Đồ nghèo như cô chui từ đâu ra vậy, muốn ăn bám nhà giàu à?"

Ba người phụ nữ đứng chung một chỗ, người này còn xinh đẹp quyến rũ hơn người kia nhưng người này cũng nồng mùi thuốc súng hơn người kia,

Bạch Tĩnh Thần bên cạnh nhìn giám đốc bảo vệ, nháy mắt ra hiệu. Đây là nơi gã thường hay đến, rất thân với người trong khách sạn, chỉ cần nói một câu là được đúng không?

Giám đốc đó thấy ý định của Bạch Tĩnh Thần, cũng gật đầu, dặn dò người bên cạnh: "Tóm cậu ta cho tôi, uống máu gà đi, đánh thằng nhóc đến đây gây rối mạnh vào, đánh đến nhập viện, biết chưa?"

Bạch Tĩnh Thần là khách quen của khách sạn này, giám đốc rất quen gã nên tất nhiên không muốn đắc tội cậu chủ nhà giàu.

Mà Tần Minh vì tán gái, chạy đến cửa buổi tiệc từ thiện "Tuổi trẻ Bắc Kinh xây dựng giấc mơ Trung Hoa", không vào được thì tìm người lấy loa phát thanh làm loạn, chẳng phải thằng giẻ rách điển hình hay sao?

Giám đốc lập tức xem Tần Minh như bàn đạp để ông ta làm thân với cậu chủ nhà giàu, nháy mắt với các nhân viên bảo vệ xung quanh, hung hăng nói: "Còn ngơ ra đó làm gì? Uống máu gà cho tôi, đánh chết thằng nhóc này cho tôi, lên."

Ở bên này, ba cô gái nhóm Nhiếp Hải Đường đang cãi nhau thì ở bên kia, mười mấy bảo vệ nghe lệnh giám đốc bao vây, huơ gậy về phía Tần Minh.

Nhiếp Hải Đường thấy thế thì kinh hãi, gào to: "Dừng tay!"

Nhưng đảm bảo vệ đó lại không hề biết Nhiếp Hải Đường là ai nên làm gì nghe theo mệnh lệnh õng ẹo của cô, đám người đuổi theo đánh Tần Minh.

Tần Minh thấy nhiều người đuổi theo đánh anh, anh hùng hảo hán không thể chịu thiệt thòi, phải chạy nhanh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play