Tần Minh và Hoàng Thư Đồng cãi nhau, hai bên còn hùng hổ.

Mặc dù anh mắng rất đã nhưng suy cho cùng cũng không phải vợ chưa cưới của Thần Minh anh mà là vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn. Tần Minh hơi hối hận, vốn dĩ anh còn định cải thiện ấn tượng của Triệu Chính Ngôn, hơn nữa còn xử lý quan hệ của những người bên cạnh, anh thấy mình bốc đồng rồi. "Thôi vậy, Nhiếp Hải Đường vẫn quan trọng hơn. Không có thiệp mời thì không được vào, hay là... Dùng cách đó nhỉ? Ha ha, anh không cần phải lo em không xuống!" Tần Minh xoa tay cười khẩy.

Không bao lâu sau, Tần Minh cầm một chiếc loa bước đến sảnh khách sạn, chỉnh âm lượng lên mức tối đa, sau đó đưa cho một công nhân anh mới thuê với giá ba trăm tệ: "Chú, nhờ chú nhé."

Chú công nhân kia xỉa thức ăn trong kẽ răng, nói: "Ừ, không thành vấn đề. Nhóc con, không ai ngăn tôi kêu đúng không?"

Tần Minh vỗ ngực nói: "Không sao, ai đến cháu xử người đó."

Chú công nhân hằng giọng, cầm loa bắt đầu rống lên: "Nhiếp Hải Đường, tôi yêu cậu!" "Nhiếp Hải Đường, tôi yêu cậu! Yêu cậu yêu cậu yêu cậu! Moaz moaz!" "Nhiếp Hải Đường, tôi yêu cậu như chuột yêu gạo, như ruồi yêu phân... Ừm, moaz moaz!"

Chiếc loa mà Tần Minh tìm được có âm lượng siêu lớn, giọng của chú công nhân anh mời đến cũng cực kỳ to, tiếng rống này làm toàn bộ người trong khách sạn đều có thể nghe thấy. "Phụt!"

Nhiếp Hải Đường đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ trong bữa tiệc từ thiện đột nhiên nghe câu "tôi yêu cậu như ruồi yêu phân", cô sặc sụa.

Đây còn là giọng của ông chủ đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, giọng khàn khàn không hề có tình cảm gì, vừa lạnh lùng vừa vô cảm, giống như quả trứng vịt thối rữa. "Khụ khụ.." Nhiếp Hải Đường che miệng, vội vã bước đến cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tần Minh ngồi bên cạnh, một ông chú đang cầm loa gọi tên cô. "Nhiếp Hải Đường, tôi yêu cậu, yêu chết đi sống lại, sau khi sinh con xong, chúng ta sẽ cùng chết già." "Nhiếp Hải Đường tôi yêu cậu, đời người ngắn thế, thế giới này rắc rối như vậy. Tôi không muốn cãi nhau, không muốn chiến tranh lạnh, không muốn một giây... Này, nhóc con, chữ này đọc sao vậy? Cậu viết ẩu quá, đằng sau còn có tiếng Anh nữa, tôi không biết tiếng Anh"

Nhiếp Hải Đường đang đứng ở lầu tám nhìn xuống cảnh tượng hài hước của hai người, nhịn không được che miệng cười.

Tần Minh thuê người làm loạn như vậy, nhóm bảo vệ bắt tay tiến lên muốn đuổi hai người di. "Này, đừng hét nữa, tôi cảnh cáo cậu. Đừng hét nữa, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó." "Hai người cút ngay cho tôi, còn hét nữa tôi xử hai người."

Tần Minh cũng không phải người hiền lành gì, một mình đối đầu với cả nhóm bảo vệ, chen lấn xô đẩy, không chịu nhường bước.



Quan trọng là Tần Minh quá mạnh, một mình anh có thể đấu với ba người. Sau khi hai bên đánh nhau, vài tên bảo vệ đều ngạc nhiên, không dám hấp tấp tuỳ tiện nữa, hình thành trận đấu nhỏ.

Tần Minh làm vậy, rất nhiều người trong toà nhà đều thò đầu ra ngoài xem thử cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đồng thời họ cũng rất tò mò, rốt cuộc Nhiếp Hải Đường là ai mà làm chàng trai đang tán gái bên dưới chạy theo đến tận đây? Quê mùa quá nhỉ? Chẳng lẽ đang làm marketing trên mạng xã hội?

Mỗi người có suy nghĩ khác nhau.

Ngược lại, Nhiếp Hải Đường tựa vào cửa sổ nhìn say sưa, thỉnh thoảng cười trộm. Cô lại thấy chiêu này rất lãng mạn, tán gái mà đương nhiên phải lãng mạn rồi.

Nếu phải nói thấy tiếc nuối hay thất vọng chỗ nào thì cô mong người bên dưới là Tần Minh.

Nhiếp Hải Đường nhìn một hồi rồi vội vàng chạy xuống, tiếp tục làm loạn nữa sẽ xảy ra chuyện thật, cô phải dẫn anh lên.

Mà Tần Minh làm loạn như vậy, Bạch Minh Vũ cũng có nghe thấy.

Lúc này Bạch Minh Vũ đang tán gẫu với anh họ mình là Bạch Tĩnh Thần, em họ Bạch Ngọc Thuần và nữ thần đẹp nhất học viện Điện ảnh Bắc Kinh Hoàng Thư Đồng. Mặc dù cùng là họ Bạch nhưng nhà Bạch Minh Vũ hoàn toàn không thể so được với anh họ. Bình thường khi người trong giới nhắc đến nhà họ Bạch đều gọi là nhà họ Bạch của hai ba con Bạch Kính Đình và Bạch Tĩnh Thần.

Năm đó ông nội Bạch Mạt Dương là một người có tầm ảnh hưởng lớn ở Bắc Kinh, ông ta đã từng nắm quyền nhưng sau khi qua tuổi trung niên thì gặp chuyện, gia cảnh sa sút. Nhà họ Bạch từ từ đi xuống, địa vị thấp dần, cuối cùng sau khi các anh em chia nhau ra, nhà họ Bạch không còn sức ảnh hưởng to lớn như trước nữa, các anh em nhánh khác mới có thể tồn tại.

Hai ba con Bạch Kính Đình và Bạch Tĩnh Thần quản lý nhà họ Bạch, được thừa kế phần lớn những thứ ban đầu của Bạch Mạt Dương, cũng được xem là nhà họ Bạch chính thống trên danh nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play