Còn chưa dứt lời thì Tần Minh ở bên cạnh cầm lấy bỏ hoa hồng, dứt khoát ném vào thùng rác.
Mẹ kiếp, tán người phụ nữ của anh đây trước mặt anh đây sao?
Tần Minh nhìn mà bực bội, không thể chiều theo mấy thói xấu của tên cậu ấm nhà giàu này được, cứ thẳng thừng vứt hoa đi.
Bạch Minh Vũ thấy thế, còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, anh ta tức giận:
“Triệu Chính Ngôn, tên vô dụng cậu đang làm gì thế hả? Cậu ngứa đòn à?”
Tần Minh nói: “Tới đây, xem ai đánh ai.
Bạch Minh Vũ lạnh lùng cười: “Cậu tưởng tôi là cậu à? Hở ra là dùng bạo lực? Đánh nhau với cậu chẳng phải là hạ thấp thân phận của tôi sao? Cậu muốn tôi bẽ mặt trước Hải Đường đúng không? Con người cậu đúng là ác độc,
không chỉ vô dụng mà còn là tiểu nhân bỉ ổi. Hải Đường, em phải cẩn thận đấy, tên này không có ý tốt với em đâu. Rõ ràng là có vợ chưa cưới, rõ
ràng là thứ vô dụng không cứng lên được mà còn không biết xấu hổ đi tán
gái?”
Tần Minh sa sầm mặt, anh không sợ đánh nhau, cũng
là lúc thể hiện khí phách đàn ông của anh rồi, nhưng cuối cùng tên Bạch
Minh Vũ này không mắc lừa.
Bạch Minh Vũ mỉa mai: “Triệu
Chính Ngôn, cậu nói xem cậu vừa vô dụng vừa ăn hại, không được tích sự
gì, cậu lấy gì theo đuổi Nhiếp Hải Đường? Cậu có biết xấu hổ không? Này
Hải Đường, chắc em cũng từng nghe nói rồi nhỉ? Tên này trời sinh không
cứng nổi, không làm đàn ông được. Ha ha hạ... Trước đây còn từng phạm
pháp, nếu không phải ba mẹ cậu ta giúp thì cậu ta ngồi tù lâu rồi.”
Nhiếp Hải Đường cau mày, thực ra không hiểu sao cô lại có thiện cảm với Triệu Chính Ngôn có ngoại hình giống hệt Tần Minh, có lẽ là yêu ai yêu cả
đường đi lối về nhỉ.
Vì vậy cô rất không vui với những lời Bạch Minh Vũ nói.
Cô lên tiếng: “Vậy cũng xin cậu Bạch nghe kỹ cho, bây giờ tôi chỉ muốn tập trung học hành, không muốn yêu đương. Phiền cậu đừng tặng hoa cho tôi
nữa."
Tần Minh ở bên cạnh mỉa mai: “Có muốn tặng hoa thì cũng đừng tặng hoa hồng, nên tặng hoa hải đường ấy.
Bạch Minh Vũ khinh thường nói: “Đần độn, trong tên có Hải Đường thì nhất
định sẽ thích hoa hải đường à? Hoa hải đường còn gọi là hoa đoạn trường, tiếng Hoa gọi là nỗi khổ tương tư. Làm gì có cô gái nào thích loại hoa
này, tự cho là mình thông minh.
Nhưng Nhiếp Hải Đường
lại há hốc mồm, cô kinh ngạc nhìn Tần Minh như thể đang hỏi, sao cậu lại biết tôi thích hoa hải đường? Trong ấn tượng của Nhiếp Hải Đường, không nhiều người biết cô thích hoa gì, chỉ có một vài chị em thân thiết
trước đây ở thành phố Quảng biết thôi.
Tần Minh cũng sững sờ, anh ý thức được mình nói sai rồi, Triệu Chính Ngôn không thể biết Nhiếp Hải Đường thích hoa gì được.
Nhiếp Hải Đường cau chặt mày, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô bất ngờ.
Đột nhiên Nhiếp Hải Đường mỉm cười với Bạch Minh Vũ, nói: “Bạch Minh Vũ,
cậu muốn hẹn tôi đúng không? Vậy được thôi, đi, tối nay đưa tôi đi mở
mang tầm mắt cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh đi
Nói xong, Nhiếp Hải Đường ngồi vào ghế sau của chiếc BMW.
Bạch Minh Vũ còn đang suy nghĩ phải lấy lòng Nhiếp Hải Đường thế nào thì đột nhiên thấy Nhiếp Hải Đường lên xe, anh ta lập tức mừng rỡ rồi giơ ngón
giữa với Tần Minh, mằng: “Ha ha ha, thứ vô dụng, nhìn thấy chưa? Thế nào gọi là khoảng cách? Giành gái với tôi à? Cậu xứng sao?”
Tần Minh nhìn chiếc BMW đi xa, trong lòng lấy làm lạ, tại sao chứ?
Tại sao Nhiếp Hải Đường đột nhiên như trở thành một người khác vậy?
Tần Minh cắn răng nhìn xung quanh rồi lái xe điện của Nhiếp Hải Đường đi theo: "Không được, mình phải đi theo”
“A!” Tần Minh vừa lái xe điện vừa hét lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT