Một bà thím đứng xem nói: "Không đúng. Tôi nghe thấy tiếng 'rầm, sau đó
liền nhìn thấy ông Tôn và cô gái này ngã ra đất, chiếc xe cũng bị lật,
đây không phải là đâm vào rồi sao?"
"Bọn trẻ bây giờ ai dám nhận chứ, đều sẽ trách mấy người già như chúng ta ăn vạ"
"Nhà ông Tôn rất giàu, nhìn con gái ông ấy ngày nào cũng lái xe Mercedes đưa đón ông ấy liền biết, sao có thể đi ăn vạ được chứ?"
"Đúng đấy, là cô gái này đâm vào người ta rồi viện cớ thoát tội"
Mọi người, ông một câu tôi một câu, rõ ràng là muốn đậy nắp quan tài mới luận định
Bà Tôn - con gái của ông cụ kia, tức giận nói: "Cô dám làm không nhận à?
Cô tên gì? Nếu ba tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Nhiếp Hải Đường sắp căng thẳng đến phát khóc rồi, nói: "Thật sự không phải tôi. Tôi, tôi... tôi chỉ giúp đỡ mà thôi."
Tần Minh lập tức nói: "Tôi tin cô ấy, cô ấy không nói dối. Chị ơi, chị đừng ngậm máu phun người, cái này phải có bằng chứng."
Lúc này bà Tôn mới phát hiện ra Tần Minh ở đó, bà ta nhìn chằm chằm vào mặt Tần Minh một hồi, tức giận nói: "Từ trước đến nay sức khỏe của ba tôi
đều rất tốt, ngày nào cũng tập thể dục ở đây, sao ông ấy lại đột nhiên
bị ngã chứ? Mấy người muốn giữ bỏ sạch sẽ trách nhiệm à? Không có cửa
đầu"
Một người qua đường nói: "Ôi, đừng nói nữa, mau đưa đi bệnh viện đi, chỉ sợ đưa đến nơi thì ông Tôn cũng mất mạng rồi."
"Đúng vậy, người già mà bị đầm hoặc bị ngã đều rất nguy hiểm đấy"
Khi đang ầm ĩ, xe cấp cứu đã tới và đưa ông cụ đến bệnh viện.
Còn bà Tôn thì tìm mấy người bao vây Nhiếp Hải Đường lại, không chịu để cô
đi, nói: "Cô là hung thủ không được đi đâu cả, tốt nhất là cô cầu trời
cho ba tôi không sao, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Nhiếp Hải Đường rất bất lực, rõ ràng có chỉ đang cố gắng cứu người, nhưng
ngược lại lại bị coi như kẻ đâm vào người khác, bây giờ cô còn bị khống
chế lại rồi, phải làm thế nào đây?
Tần Minh nhíu mày, kiên quyết nói: "Hải Đường, tôi tin cậu. Chúng ta đi theo là được, nhờ bác sĩ kiểm tra xem có vết thương va đập nào không, cái này thì có gì khó đâu? Nếu
như là do họ hiểu lầm thì phải bảo bà ta xin lỗi, thật quá đáng."
Nhiếp Hải Đường nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu đừng tham gia vào, đây là việc của tôi"
Tần Minh cười thần bí nói: "Không sao, giúp đỡ người khác là căn bản của
niềm vui, tôi cũng muốn làm chút chuyện vui vẻ. Yên tâm đi, cậu sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhiếp Hải Đường sững sờ, cô nghi hoặc nhìn
người đàn ông bên cạnh, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có
gì đó không giống nhau. Nếu là Triệu Chính Ngôn của trước đây sẽ nói
"Yên tâm đi, người nhà tôi có thể giúp giải quyết, mà bây giờ người này
thể mà lại nói là 'Có tôi ở đây cậu sẽ không có chuyện gì đâu.
Đây là một sự khác biệt rất lớn.
Trong khoảnh khắc đó, Nhiếp Hải Đường cảm thấy người đứng bên cạnh mình rất
giống Tần Minh, bởi vì chỉ có Tần Minh mới có thể cho cô cảm giác an
toàn rõ ràng như vậy.
Nhưng, Nhiếp Hải Đường nhanh chóng lắc đầu và phủ nhận suy nghĩ của mình: "Không thể nào, Triệu Chính Ngôn không
thể là Tần Minh được. Tần. Minh ưu tú hơn nhiều. Chắc là mình nhớ Tần
Minh quá, ầy, nếu bây giờ có Tần Minh ở đây thì tốt rồi."
Hai người được cấp dưới của bà Tôn đưa đi, cùng nhau đến bệnh viện chờ tin tức.
-
Trong bệnh viện, đã có cảnh sát đến hỏi tình hình rồi, dù sao thì cũng là đâm người bị thương, bây giờ ông cụ Tôn còn đang nằm viện, chuyện này có
thể là chuyện lớn, cũng có thể là chuyện nhỏ. Không chừng Nhiếp Hải
Đường sẽ phải đền mạng.
ST." Tần Minh nói: "Những người này trông có vẻ rất giàu có, đi ra ngoài đều có vệ
Nhiếp Hải Đường không có hứng thú gì, cô chỉ coi Triệu Chính Ngôn đến chỉ để xem trò vui, hoàn toàn chẳng giúp được gì cả.
Nhiếp Hải Đường đan hai tay vào nhau, ngẩng đầu, có chút tuyệt vọng và không biết phải làm sao.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Người nhà vội vàng chạy tới cùng nhau bước lên, mồm năm miệng mười hỏi: "Bác sĩ, sao rồi? Ba tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ điều trị lắc đầu nói: "Bị nhồi máu cơ tim đột ngột, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đưa đến thì đã quá muộn rồi".
Bác sĩ nói như vậy tương đương với việc tuyên án tử hình cho ông cụ Tôn,
mấy thành viên trong gia đình ôm mặt khóc, những người khác thì quay đầu về phía Nhiếp Hải Đường tỏ vẻ oán hận.
Nhiếp Hải Đường đứng
phía sau hoảng loạn, nhìn ánh mắt đau lòng và phẫn nộ của người nhà bệnh nhân, cô căng thẳng đến mức tim sắp rơi ra ngoài, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
"Cô đâm vào ba tôi đúng không?" Một
người đàn ông mặc vest đi tới, chỉ vào Nhiếp Hải Đường phẫn nộ nói: "Một cô gái giao đồ ăn như cô có biết lái xe không đấy hả? Xe máy điện nguy
hiểm như thế nào chứ, còn đâm vào người già? Tôi nói cho cô biết, cô
đừng tưởng đến tiền là xong chuyện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT