Nhưng khi Tần Minh gặp lại Nhiếp Hải Đường một lần nữa, sự kích động trong lòng anh không thể dùng lý trí để so sánh.
Nhiếp Hải Đường bị Thường Hồng Hi lừa và đuổi đi, điều này không có gì phải
nghi ngờ nữa, anh không hề trách Nhiếp Hải Đường, hơn nữa Thường Hồng Hi đã từng bố trí người âm thầm giám sát Nhiếp Hải Đường. Không cần nghĩ
cũng biết cuộc sống hàng ngày của Nhiếp Hải Đường cũng có chút hoang
mang.
“Triệu Chính Ngôn, cậu làm sao vậy?” Nhiếp Hải Đường thấy
Tần Minh nhìn mình không nói gì, khí chất rất giống Tần Minh, nhất thời
cô còn cho rằng Tần Minh đang đứng trước mặt cô chứ.
Tần Minh nói: "Em đã chịu khổ rồi."
Tim Nhiếp Hải Đường rung lên, cô nhìn vào mắt Tần Minh, trong đó là tình
yêu sâu đậm, mặc dù cô biết rằng Triệu Chính Ngôn thích cô và từng theo
đuổi cô, nhưng chưa bao giờ có tình yêu mãnh liệt như vậy.
Nhiếp Hải Đường bực mình nói: "Triệu Chính Ngôn, nếu cậu đã quay lại rồi thì
chịu khó học hành đi, đừng ngày nào cũng bị quan như sắp đến ngày tận
thế, ngoài ra, tôi nói rồi, tôi có người mình thích rồi, không phải cậu
đã có Vợ chưa cưới rồi sao? Phiền cậu đối xử tốt với vợ tương lai của
mình một chút, cô ấy cũng rất xinh đẹp, đàn ông không được lăng nhăng
đâu đấy"
Vừa nói đến lăng nhăng, Tần Minh áy náy cúi đầu, hình
như anh đã lăng nhăng hai lần rồi, lần với Lâm Vũ Nhu là do trùng độc
khống chế nên không tính, chỉ có hai lần với Tôn Thường Hi, nhưng Tần
Minh lại cảm thấy bây giờ anh độc thân, cũng không tính.
Nhưng đối mặt với lời nói của Nhiếp Hải Đường, anh vẫn cảm thấy chột dạ.
Nhiếp Hải Đường nở một nụ cười dễ thương, vỗ vai Tần Minh nói: "Được rồi, lạc quan một chút, tôi đi giao đồ ăn đây. Tạm biệt"
Tần Minh ngơ ngác, sao Nhiếp Hải Đường lại đi giao đồ ăn? Không phải lúc
trước anh đã chuyển một trăm triệu cho Nhiếp Hải Đường rồi sao?
“Này, Hải Đường, em chờ một chút.” Tần Minh lập tức đuổi theo.
Nhưng, Nhiếp Hải Đường lái xe máy điện nên đi rất nhanh, Tần Minh chưa đi được mấy bước thì có mấy người đột nhiên lao ra từ bên đường chặn anh lại,
người nào người nấy ánh mắt hung tợn, vẻ mặt không thân thiện gì.
"Mấy người lại là ai nữa? Làm gì thế?" Tần Minh buồn bực chết đi được, còn
muốn nói thêm mấy câu với Nhiếp Hải Đường, kết quả lại bị ngăn lại rồi.
Mấy người đàn ông cười và nói: "Chúng tôi là ai quan trọng lắm sao? Quan
trọng là cậu không được phép đến gần cô Nhiếp nữa, cô ấy không phải
người phụ nữ mà một tên vô dụng như cậu có thể chạm vào. Đó là người cậu Bạch nhà chúng tôi nhìn trúng. Cậu Bạch nhà chúng tôi nói rồi, chúng
tôi chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn hàng ngày cho cô Nhiếp, chúng
tôi là sứ giả hộ hoa do cậu Bạch sắp xếp bên cạnh cô Nhiếp hoa khôi,
chuyên đối phó với loại ruồi nhặng phiền phức như cậu."
"Cậu
Bạch? Cậu Bạch nào?" Tần Minh đột nhiên có hứng thú, người phụ nữ ưu tú
đi đến đâu cũng thu hút, điều này anh hiểu, vậy thì là tên khốn nào muốn cướp vợ anh hả?
Những người này lại cười ha hả nói: "Ha ha ha,
Triệu Chính Ngôn, cậu bị cậu Bạch đánh cho ngu người rồi đúng không? Cả
Bắc Kinh có mấy người họ Bạch được gọi là cậu Bạch chứ? Bạch Minh Vũ,
cậu Bạch, có phải cậu đang giả ngu với ông đây không hả?"
Tần Minh khinh thường nói: "Xi, lại một công tử nhà giàu khác."
"Ha ha ha..." Mấy người đàn ông ôm bụng cười lớn: "Cái tên vô dụng nhà cậu
mà cũng không biết ngại chê cười cậu Bạch nhà chúng tôi à? Cậu Bạch nhà
chúng tôi còn không mạnh hơn cậu gấp nghìn lần sao? Cậu không phải chỉ
là một tên vô dụng chỉ biết dựa vào ba mẹ sao? Ồ, không, bây giờ còn
không bằng tên vô dụng, mà là tên cặn bã, bất lực nhất trong đám vô
dụng, phế vật và rác rưởi"
"Ha ha ha... nghe nói còn có quan hệ
họ hàng với nhà họ Triệu, nhưng lần trước cậu Bạch của chúng tôi đi ăn
cơm với cậu Triệu, cậu Triệu hoàn toàn không để một tên họ hàng cặn bã
như cậu vào mắt, nhà họ Triệu cũng chế bai tên vô dụng này khiến họ mất
mặt"
"Sống trong gia đình giàu có lại giống như phế vật, ai lại
để mắt tới chứ? Ha ha ha, rác rưởi đi đến đâu cũng đều là rác rưởi, còn
là loại rác không thể tái chế lại được"
"Cái tên bất lực không cứng nổi như cậu, cho cậu cưa đổ được Nhiếp Hải Đường thì sao nào? Cậu ngủ được không?"
"Nếu ông đây mà có thân phận như của cậu thì Nhiếp Hải Đường đã là người phụ nữ của ông từ lâu rồi?"
Đối mặt với đám tay sai của Bạch Minh Vũ này, Tần Minh hoàn toàn không muốn so đo. Anh là ai chứ? Anh là người thừa kế duy nhất của đế quốc
thương mại siêu cấp - tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ, chỉ cần Thường Hồng Hi triệt để tối đời, anh chính là hoàng đế duy nhất của tập đoàn.
Anh cần phải so đo với mấy tên bụi đời này sao?
Nhưng bây giờ khác rồi, họ sỉ nhục Nhiếp Hải Đường ngay trước mặt Tần Minh,
điều này đã phạm phải một trong những điều tối kỵ của Tần Minh, đó là
tìm chết!
“Anh tìm chết” Tần Minh tức giận bùng nổ, giơ tay trái đấm về phía một gã to con đang cười ha hả.
“Ôi !” Gã to con không cảnh giác, trực tiếp bị Tần Minh đấm mạnh, rằng cũng bị đánh bay mất mấy cái.
Cú đấm bạo lực đột ngột của Tần Minh khiến tất cả mọi người kinh ngạc, đây còn là tên vô dụng Triệu Chính Ngôn mà họ quen thuộc sao? Không phải
đúng không?
Gã to con tức giận nói: "Các anh em, đánh cho tôi."
Tần Minh vừa ra tay, đám du côn do Bạch Minh Vũ cử đến cũng lập tức ra tay, anh một đấm tôi một đá tấn công Tần Minh.
Tần Minh vừa đánh vừa lui, Tần Minh cũng rất giỏi đánh nhau, nhưng nếu nói
đến đánh nhau tập thể cũng chỉ dựa vào ác và mạnh mà thôi, hoàn toàn
không có trình tự cách thức gì.
Nhưng Tần Minh mạnh tay, triệt để khiến những người này mở mang.
Cây đông người, những người này thay nhau đánh, nhưng hết lần này đến lần
khác bị đánh lui, có thể nói là hai bên đều bị tổn thất, mà Tần Minh
chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi. Ngược lại là đám đàn em của
Bạch Minh Vũ, tên nào cũng đau đớn khó chịu, ôm vết thương trên người
mình, có tên bị thương nặng còn nằm một bên rồi.
Tần Minh thở
hổn hển nắm chặt tay, nói đến đánh nhau thì anh không phải là người chịu thiệt, nhất là những người này đã xúc phạm Nhiếp Hải Đường càng khiến
anh tức giận hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT