Tần Mặc trách móc: "Hừ, bây giờ con lại trách mẹ không quan tâm con đấy
à? Chẳng phải con nổi giận với mẹ bảo mẹ đừng quan tâm con sao? Bây giờ
đủ lông đủ cánh rồi, làm chuyện gì cũng không cần nói với người nhà đúng không? Con mới bao tuổi chứ? Không học hành cho giỏi mà chỉ rong chơi
suốt ngày, mẹ cũng kệ con đấy. Khi con rời trường còn đốt hết đồ đạc của bạn học, suýt nữa dẫn đến vụ cháy lớn, còn bỏ thuốc xổ vào thức ăn của
họ, khiến mười mấy người vào bệnh viện."
"Chuyện tốt mà còn làm bị điều tra, mẹ và ba con phải đi xin lỗi nhận tội, giải quyết riêng
với họ, nếu không sau khi ra viện con đã vào thẳng đồn công an rồi."
Tần Minh chấn động, trời, trước khi đi Triệu Chính Ngôn còn xử lý những
người bắt nạt cậu ta nữa à? Chắc chắn với ý định sau này không trở về nữa
Đúng là tên gây họa mà.
Tần Minh mệt mỏi nói: "Chuyện của con con tự mình giải quyết."
Tần Mặc tức giận trách móc: "Con giải quyết như thế nào? Sao con không
học hỏi anh con vậy hả? Bớt gây chuyện cho mẹ đi. Con ngoan ngoãn làm
con nhà giàu thì mẹ đã chẳng phiền lòng như vậy."
Tần Minh há
miệng muốn nói mấy câu nhưng cuối cùng không nói gì, dù sao cũng không
phải mẹ ruột, nghe cũng chẳng có cảm giác gì.
Tần Minh đi theo
người giúp việc về phòng, nhận ra sở thích của Triệu Chính Ngôn khá khép kín, toàn là mô hình nhân vật nữ anime, thắt lưng siêu nhân biến hình
và cả bảy tám cái máy tính, máy chơi game, mô hình đồ chơi vận vân.
Có thể nói phòng cực kỳ bừa bộn.
Tần Minh cảm khái: "Có tiền sướng quá, không lo áo cơm, gặp rắc rối còn có ba mẹ chùi mông cho. Nhưng sao lại là tên vô dụng vậy? Ông Trương
không nói với mình gì cả, ài..."
Nữ giúp việc cầm đồ bên cạnh
tò mò hỏi: "Cậu hai, chẳng phải cậu nói cậu không thích đeo kính áp
tròng ư? Ở đây có hai cặp kính, cậu."
Tần Minh nói: "Để đồ xuống đi, làm mấy món cho tôi."
Tần Minh cầm lấy hai cặp kính, một cặp hình như do cô Hoàng tặng, một
cặp là ba tặng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, Triệu Tụng Lễ không
hoàn toàn vứt bỏ đứa con trai vô dụng Triệu Chính Ngôn.
Tần
Minh thoải mái nằm trên giường, cảm thấy hơi kỳ diệu, anh đã biến thành
người khác, sống cuộc sống của người khác, còn là con nhà giàu, cảm giác thật thoải mái.
Một lúc sau, dì Lan bưng một tô mì đi lên, còn đưa Tần Minh một tấm thẻ và điện thoại, nói: "Cậu hai, bà chủ lên máy
bay đi bàn chuyện làm ăn. Bà ấy nói trong thẻ có năm trăm nghìn tệ,
ngoài ra đây là điện thoại mới, số đăng ký là số của điện thoại mà cậu
làm mất"
Tần Minh khẽ giật mình, đãi ngộ sung sướng quá vậy?
Không hổ là mẹ ruột, đưa tiền là được rồi mà còn muốn trau dồi tình cảm
nữa à?
Tần Minh vừa ăn mì vừa nghịch điện thoại mới, điện thoại cũ rơi ở sông
Châu chắc là không tìm được nữa, dùng tạm điện thoại mới này vậy.
Tần Minh mở danh bạ trong điện thoại Triệu Chính Ngôn ra, phát hiện chỉ có tám người thôi.
Năm người nhà quan trọng là ba mẹ, anh em, bà nội, một người khác là
thư ký của Triệu Tụng Lễ và Hoàng Thư Đồng, lưu là vợ chưa cưới.
Tần Minh bất ngờ với số cuối cùng nhất, chính là Nhiếp Hải Đường, lưu là nữ thần?
"Cái quái gì vậy?" Tần Minh ngẩn người, Triệu Chính Ngôn này quen Nhiếp Hải Đường ư? Chẳng lẽ như Triệu Tụng Lễ nói, cậu ta đã có vợ chưa cưới
còn theo đuổi học sinh chuyển trường, người đó là Nhiếp Hải Đường ư?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Minh cũng có chút khó chịu, cái quái gì đây? Nhiếp Hải Đường là người cậu ta cưa cẩm được à?
Nói trắng ra là anh vẫn có chút lòng hư vinh.
Dù sao Nhiếp Hải Đường cũng là bạn gái cũ của anh, hơn nữa bây giờ cô
vẫn đang chờ anh, anh bị lòng hư vinh của người đàn ông thao túng, dĩ
nhiên không muốn Nhiếp Hải Đường bị người khác của mắt vào thời điểm
này. Phát hiện Nhiếp Hải Đường không bị con nhà giàu như Triệu Chính
Ngôn thu hút, anh vô cùng vui sướng.
Tần Minh tự nhủ: "Hải Đường, em hãy chờ anh, anh sắp không bị ai quản lý nữa rồi."