Trương Toàn Chân và Mộc Hải Nhiễm đang ở trong phòng sách nhìn nhau.
Trương Toàn Chân nói: “Nhiều năm vậy rồi, thời cơ cũng đã chín muồi,
bão tố chuẩn bị nổi lên. Chuyện năm đó, nhất định tôi sẽ lấy lại công
bằng cho cái chết của ông Bạch và ông Thường.”
Mộc Hải Nhiễm im lặng giây lát rồi lên tiếng: "Mấy năm nay tôi cũng đi lại không ít, vẫn luôn tìm kiếm hung thủ đứng sau cái chết của ba và ông nội tôi năm đó,
nhưng lần nào dính dáng đến nhà họ Triệu và nhà họ Thường cũng bị cắt
đứt. Trước đây nhà họ Mộc tôi ở Bắc Kinh, mặc dù không phải danh gia
vọng tộc hàng đầu nhưng vẫn có sức ảnh hưởng, năm đó tôi còn trẻ đầy
sức sống nhưng lại rơi vào kết cục bị người ta đuổi khỏi Bắc Kinh, giữ
lại chút gia nghiệp cuối cùng này ở thành phố Quảng, tôi cũng muốn đòi
lại công bằng.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như đã nhất trí mục tiêu.
Trương Toàn Chân nói: “Tiểu Tân thật sự là một bất ngờ ngoài mong đợi,
tôi vốn nghĩ rằng sau khi cậu ấy ở rể thì lập tức sắp xếp để cậu ấy đổi
thân phận với Triệu Chính Ngôn, dễ lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Tần để tiếp tục làm rạng danh mọi người, kết quả bản thân cậu ấy đã có bản
lĩnh rồi.”
Mộc Hải Nhiễm cười lớn: “Đúng vậy, Tiểu Tần là một bất ngờ, ông nhận một học trò như vậy cũng xem như được an ủi rồi nhỉ?”.
Trương Toàn Chân đột nhiên đưa tay ra, bấm đốt ngón tay rồi lắc đầu
cười nói: “Tôi thấy số mệnh của cậu ấy thật sự rất tốt, độc nhất vô nhị, có tướng của bậc đế vương. Về mặt số học mà nói, sau này cậu ấy chắc
chắn sẽ bước lên đỉnh cao, nhưng cậu ấy vẫn có một rào cản lớn, với vận
may và nhận thức của cậu ấy, có lẽ tôi giúp cậu ấy vượt qua được, không
chết thì cũng lột đi một lớp da.”
Trương Toàn Chân nói tiếp:
“Ông có một người cháu rể như vậy cũng không thiệt thòi mà. Bản. lĩnh
của Tần Minh có thể giúp ông lấy lại nhà tổ, để nhà họ Mộc quay lại Bắc
Kinh. Nói thế nào đi nữa thì ông cũng là người gốc Bắc Kinh, xa quê bao
nhiêu năm như vậy, nhớ quê rồi đúng không?”
Mộc Hải Nhiễm tự
hào xoa lòng bàn tay, nói: "Quả thật vậy, Tiểu Tần rất xứng đối với Tiêu Kiều. Trước đó tôi cứ lo lắng mãi, hai đứa cháu gái của tôi trông cũng
duyên dáng yêu kiều và xinh đẹp, thằng nhóc nào mà có thế xứng với hai
đứa nó chứ? Ôi chao, may mà ông đưa Tiểu Tần. đến cho tôi đấy. Tiếc là
thỉnh thoảng hai đứa có mâu thuẫn nên ầm ĩ với nhau, có điều bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Chỉ không biết khi nào mới có thể bể chắt, ha ha ha.”
Trương Toàn Chân đáp lại: “Ha ha ha, chuyện sớm muộn thôi.”
Lúc này, trong một căn hộ ở Bắc Kinh, Mộc Tư Thuần đang gấp rút làm bản thảo tuyên truyền đột nhiên hắt hơi một cái.
Cô ta khẽ xoa mũi, lẩm bẩm: “Sao đột nhiên lại hắt hơi nhỉ? Ai đang nói xấu sau lưng mình? A... đau lưng quá.”
Mộc Tiêu Kiều lại vươn vai một cái, mệt mỏi nằm bò lên bàn, muốn uống
nước nhưng lại phát hiện trong ly đã hết nước rồi, cô ta quay đầu nhìn
căn hộ, chẳng có ai cả.
Mặc dù cô ta tự lập từ sớm, đã quen và
thích ở một mình, nhưng mỗi khi thấy bức ảnh cưới trên mặt bàn thì cô ta muốn có một người đàn ông chăm sóc cho mình, ví dụ như Tần Minh với vẻ
mặt không chút cảm xúc trong bức ảnh.
Mộc Tiêu Kiều cầm lấy bức ảnh, lẩm bẩm: “Tần Minh, có phải anh nói xấu sau lưng em không?”
Nhưng cô ta chỉ tự lẩm bẩm, không có ai đáp lại cả.
Cô ta buồn bã thở dài, nhìn bức ảnh trong tay rồi lại lầu bầu: “Mặc dù
bảo đợi anh bận làm việc của anh xong thì em sẽ cạnh tranh công bằng với Nhiếp Hải Đường. Nhưng mấy tháng anh đều không gửi cho em lấy một tin
nhắn, quả đáng thật.
Mẹ lại giục em mau sinh con, nhưng một mình em thì sinh thế nào được?
Mấy hôm trước nghe mẹ nói anh bại Trường chân nhân làm thầy, còn bói
cho nhà họ Tào, đặt trận đồ phong thủy khiến cậu ấm Tần Thọ quần áo là
lượt kia sợ hãi rút lui, còn khiến già trẻ lớn bé nhà họ Tào cảm kích
anh, bây giờ anh ngày càng giỏi giang rồi.
Nghĩ đến lúc đó ở thành phố Quảng, cả hai đều là cô chủ nhà giàu, được nhiều người vầy quanh.
Bây giờ một người vất vả lập nghiệp, một người khoác áo vàng đi giao đồ ăn, gặp nhau trong tình huống thế này đúng là bất ngờ.
Mộc Tiêu Kiều cầm lấy đồ ăn, nói: “Chẳng phải cô đang học ở chỗ cô của
tôi sao? Nghe nói còn kiếm được một trăm triệu, sao lại đi giao đồ ăn?”
Nhiếp Hải Đường nở nụ cười tự tin, có thể nói là cười tươi như hoa, cô
nhìn Mộc Tiêu Kiều rồi đáp: “Tôi muốn chịu nỗi vất vả mà Tần Minh từng
chịu, trải qua những khó khăn mà anh ấy từng trải qua, tôi muốn mình trở nên xuất sắc hơn."