Trương Toàn Chân thở dài, nhấp một hợp nước trà và nói: "Được, tôi nói
hết cho cậu nghe. Cậu cũng biết năm đó tôi đi theo học thầy Triệu Đức
Dân. Chúng tôi tổng cộng có năm anh em có thể nói là không giấu gì nhau, thân như tay chân, sau đó quay lưng lại với nhau chỉ vì một người phụ
nữ."
Tần Minh gật đầu. Chẳng phải chuyện máu chó như vậy vẫn thường thấy trên phim ảnh sao?
Trương Toàn Chân nói: "Năm anh em chúng tôi gồm tôi, ông Thường, ông Bạch,
Triệu Trinh, Mộc Hải Nhiễm. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ tại sao năm
người chúng tôi lại trở thành như vậy. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, hối
hận vì năm đó mình không có năng lực. Cho nên trong quãng đời còn lại,
tôi muốn tìm ra sự thật!"
Ông ta trầm ngâm một lát mới phiền
muộn nói: "Người phụ nữ kia tên là Thường Nhụy, năm đó cũng là cô chủ
danh môn vọng tộc, sắc nước hương trời, khí chất hơn người, còn rất có
bản lĩnh, nói cô ta là con gái cưng của ông trời cũng không quá đáng.
Lúc đó có rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi đều phải lòng cô ấy.
Trong năm người chúng tôi, ngoài Mộc Hải Nhiễm, bốn anh em còn lại đều
từng thích cô ta."
"Cô ta cũng rất thông minh, chu toàn trong
mối quan hệ với chúng tôi và muốn lựa chọn một người chồng chưa cưới
giỏi nhất, thích hợp nhất."
"Tôi là người đầu tiên phát hiện ra
hành vi không thỏa đáng của cô ta, cảm thấy làm vậy không ổn nên khuyên
cô ta nên nghe theo trái tim sớm đưa ra quyết định, đừng làm anh em
chúng tôi khó xử!
Tần Minh uống một hớp nước trà, nghe chuyện
này lại cảm giác năm đó người phụ nữ kia cũng thật quá đáng. Đây không
phải là người phụ nữ cặn bã điển hình à? Bà ta giữ lại nhiều lốp xe dự
phòng như vậy để chậm rãi lựa chọn sao?
Quan trọng là những lốp xe dự phòng này còn là anh em tốt thân thiết với nhau.
Tần Minh biết còn hỏi: "Triệu Trinh mà thầy nói là người nhà họ Triệu... nhà họ Triệu giàu siêu cấp ở thủ đô à?"
Trương Toàn Chân gật đầu nói: "Lựa chọn cuối cùng của Thường Nhụy là nhà họ
Triệu. Cô ta cưới Triệu Trinh - con trai của thầy tôi"
Tần Minh
cười ha hả, nói: "Tên Triệu Trinh này giống như hoàng đế thời nhà Tống
vậy, đọc lên rất có khí thế của bậc đế vương. Vậy ông Triệu làm sao đánh bại được thầy thể?"
Trương Toàn Chân đỏ mặt, hắng giọng nói: "E hèm, tôi chỉ từng thích Thường Nhụy thôi. Hồi đó tôi còn trẻ trung ngây thơ, sau đó chìm đắm trong đạo pháp, ngày đêm được đạo pháp hun đúc đã
nhìn thấu Hồng Trần từ lâu, kết thành Kim Đan đạo môn, nguyên thần đã
thoát khỏi phàm trần, cô ta cũng chỉ là người đẹp xương khô với tôi mà
thôi."
Tần Minh cười hì hì nói: "Thầy đừng giả vờ nữa, trong
quyển tự truyện mà thầy đưa cho tôi có ghi lại thời điểm thầy hơn hai
mươi tuổi hình như bị sỏi thận phải chữa trị rất lâu, còn lừa bác sĩ
chuyên gia cao cấp chữa cho thấy miễn phí suốt thời gian dài nữa. Thầy
bị sỏi thận còn không biết xấu hổ nói mình kết Kim Đan đạo môn, nằm viện lại không biết xấu hổ nói nguyên thần thoát khỏi phàm trần. Thầy thật
thái quả"
"Khụ khụ khụ, cậu bớt nói sang chuyện khác đi." Trương Toàn Chân vội vàng nói về vấn đề chính: "Sau đó xảy ra rất nhiều
chuyện, anh em chúng tôi cũng đã nhìn ra Thường Nhụy hình như đang lựa
chọn giữa chúng tôi. Cho nên ba người bọn họ lại phân cao thấp với nhau, làm gì cũng muốn tranh vị trí đứng đầu. Dần dần, bầu không khí thoải
mái giữa các anh em không còn nữa, thậm chí còn mẫu thuẫn trong vài
chuyện, số lần tranh cãi cũng càng lúc càng nhiều."
"E hèm...
Lúc đó nguyên thần của tôi đang siêu thoát, tôi đang tìm hiểu pháp lý
của đạo môn nên không mấy khi tham dự vào cuộc cạnh tranh của bọn họ"
"Không bao lâu, trong nhà Mộc Hải Nhiễm xảy ra chuyện, bị tố cáo là buôn lậu.
Mộc Hải Nhiễm nói nhà họ Mộc bị hãm hại nhưng lúc đó không có gì chứng
minh sự trong sạch của nhà bạn họ, trái lại có rất nhiều chứng cứ chứng
minh nhà bọn họ buôn lậu tài nguyên của quốc gia. Mộc Hải Nhiễm tìm
Triệu Trinh nhờ giúp đỡ."
"Nhưng Triệu Trinh giận Mộc Hải Nhiễm
không giúp ông ta mà giúp ông Thường theo đuổi Thường Nhụy nên thản
nhiên nhìn nhà họ Mộc xuống dốc. Cũng vì vậy, Mộc Hải Nhiễm rời khỏi thủ đô tới thành phố Quảng, dựa vào nhà mẹ vợ và chút giúp đỡ của tôi đã
thắng trong cuộc tranh giành gia sản với các anh em của mình, cũng đứng
vững ở thành phố Quảng"
"Trước khi đi, Mộc Hải Nhiễm còn phẫn nộ chất vấn Thường Nhụy có tham dự vào chuyện phá hủy nhà họ Mộc không
nhưng cô ta không trả lời, trái lại chuyện này chọc cho Triệu Trinh nổi
giận, từ đó về sau hai người bọn họ không qua lại nữa."
Trương
Toàn Chân lại cầm chén trà lên, tay hơi run rẩy đưa chén trà tới bên
miệng nhưng không uống được, đành dứt khoát đặt chén trà xuống.
Hình như chuyện đã qua nhiều năm này vẫn còn canh cánh trong lòng ông ta.
Tần Minh hỏi: "Thầy, tên đầy đủ của ông Thường mà thầy nói tới là gì? Ông
ta cùng họ với Thường Nhụy à? Bọn họ có quan hệ máu mủ không?"
Trương Toàn Chân gật đầu: "Thường Đức Khải và Thường Nhụy cùng họ cùng tộc nhưng quan hệ máu mủ đã quá bốn đời"
Tần Minh chợt hiểu ra, trong lòng nghĩ tới chuyện gì đó nhưng không sao nắm bắt được, lại hỏi: "Thầy, cuối cùng Triệu Trinh làm thế nào ôm được
người đẹp về vậy?"
Trương Toàn Chân thở dài, nói: "Cái này lại phải bắt đầu nói từ nhà họ Thường và nhà họ Bạch bị Triệu Trinh dần phá hủy."
Trong phòng trà, Trương Toàn Chân nhớ lại chuyện cũ rồi lắc đầu thở dài: "Năm người chúng tôi theo học thầy Triệu Đức Dân từ khi mới mười mấy tuổi,
cùng ăn cùng ở hơn mười năm, cùng nhau vác súng, cùng nhau chơi gái,
chưa từng nghĩ tới sẽ rơi vào kết cục thành kẻ thù của nhau."
"Trong quãng đời còn lại, tôi chắc chắn phải hỏi Thường Nhụy xem tại sao năm đó cô ta lại muốn chia rẽ năm anh em bọn tôi"
Tần Minh bừng tỉnh. Chắc điều này là khúc mắc mà cả đời Trương Toàn Chân
cũng không vượt qua được, không giải được sẽ không thể nhắm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT