Tôn Thường Hi bực bội siết nắm đấm: "Tôi tên Tôn Thường Hi! Gọi tên tôi!"
Đến người đi đường cũng cảm nhận được Tôn Thường Hi đang phẫn nộ và bất lực đến nhường nào nhưng đối diện với người điên như Lý Tinh Hồng, dường như mọi chuyện đã trở nên phức tạp.
Lý Tinh Hồng giơ hoa nói: "Vợ tương lai, VỢ, khắp thế giới này ngoài Lý Tinh Hồng tôi ra, ai dám lấy em? Ai dám làm bạn trai em?"
"Tôi dám!" Bỗng nhiên sau lưng có tiếng hét mạnh mẽ, một người đàn ông bước đến bên cạnh Tôn Thường Hi, tay khoác lên vòng eo thon gọn của cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.
Mọi người kinh ngạc, chẳng phải Tần Minh đây sao?
Tôn Thường Hi bỗng dưng bị Tần Minh ôm, cô ấy cũng kinh ngạc.
Cô ấy thật sự không ngờ trong lúc thế này, Tần Minh lại đứng ra giúp cô ấy.
Nhưng cô ấy hiểu rất rõ, lại lịch của Lý Tinh Hồng rất sâu. Anh ta lại là người buồn vui thất thường, tính tình hung hăng, có thể nói là bọn liều mạng, làm chuyện gì chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.
Nếu liên lụy đến Tần Minh, cô ấy sẽ rất bất an, cô ấy vội vàng nói: "Tần Minh, cậu buông tôi ra đi, anh ta nguy hiểm lắm"
Mộc Tư Thuần bên cạnh nhìn, mếu máo nói: "Nhìn đi, quả nhiên lòng nhớ nhung, Tần Minh là đồ lăng nhăng."
Lý Tinh Hồng bất ngờ, lập tức ném hoa xuống đất, phẫn nộ nói: "Nhóc con, nếu cậu là bạn của vợ tương lai của tôi, tôi sẽ tôn..."
Phụt!
Tần Minh phun một ngụm nước bọt, phun thẳng lên quần áo của Lý Tinh Hồng, tiện thể ngắt lời anh ta: "Anh nghĩ tôi là Hoàng Thiếu Hạo kia à? Bị anh hù hai câu là chạy? Ngại quá, tôi bị người ta hù từ nhỏ tới lớn."
"Cậu!" Lý Tinh Hồng giận tím mặt, lập tức cầm chai rượu trên chiếc bàn eben cạnh định đập xuống.
Tôn Thường Hi lập tức quát to: "Lý Tinh Hồng, anh dừng tay, anh mà ép tôi thật, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!"
Tần Minh vẫn ôm Tôn Thường Hi, an ủi cô ấy: “Chậc, chị giận vậy làm gì, đừng giận rồi ảnh hưởng đến mình, em sẽ đau lòng đó."
Lý Tinh Hồng nhìn hai người, bật cười: "Ha ha ha ha, nhóc con, kỹ năng diễn tốt đó. Ban nãy còn ngồi xa vậy mà tự nhiên thành bạn trai bạn gái? Cậu lừa ai thế? Cậu muốn làm anh hùng, tôi không phản đối nhưng nếu cậu còn dám đặt tay lên người vợ tương lai của tôi nữa..."
"Phụt!" Tần Minh lại phun một ngụm nước bọt ngắt lời đối phương, nói: "Chú ý lời nói của anh, chị ấy là người phụ nữ mà anh sẽ không bao giờ có được, chị ấy là người phụ nữ của tôi. Chúng tôi chỉ khá khiêm tốn mà thôi, không ngờ anh lại còn phiền phức hơn Hoàng Thiếu Hạo kia nữa. Kẻ điên thì đừng đến gần vợ tôi."
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh mạnh mẽ như vậy, cũng hơi cảm động, đặc biệt là nói cô ấy là người của Tần Minh, giống như đang ám chỉ hai người đã từng có một đêm mặn nồng, làm tim cô ấy loạn nhịp.
Thật ra mọi người đều không tin, đều cho rằng Tần Minh đang ra mặt cho Tôn Thường Hi. Dù sao con người Tần Minh là thế, thấy chút chuyện bất bình là phải rút đao ra hỗ trợ.
Nhưng các cô đâu biết quan hệ giữa Tần Minh và Tôn Thường Hi còn thân mật hơn các cô nghĩ nhiều.
Quai hàm Mộc Tư Thuần phình lên vì tức, lẩm bẩm: "Sao mình thấy biểu hiện của chị Tôn hơi hùa theo nhỉ? Chẳng lẽ chị Tôn cũng có ý với Tần Minh? Chậc chậc, Tần Minh anh biết trêu gái thật đấy. Em em phải trông anh thay chị em mới được."
Lý Tinh Hồng lại cười to, nói: "Ha ha ha, nhóc con, tôi rất nể sự can đảm của cậu, đúng là cậu mạnh hơn đồ chỉ có mã ngoài như Hoàng Thiếu Hạo kia nhiều, nhưng cậu cũng nên có chừng có mực."
Chưa kịp dứt lời, Tần Minh bỗng bể Tôn Thường Hi lên hôn.
Tôn Thường Hi cũng kinh hãi, cô ấy tròn mắt nhìn Tần Minh đột nhiên hôn mình, môi anh có chút rượu, cảm giác giống hệt lúc say rượu lần trước. Ngọn lửa và hơi thở mạnh mẽ của Tần Minh làm cô ta không thể cưỡng lại nổi.
"Chuyện này, chuyện này." Liêu Thanh Tuyền ngạc nhiên che miệng lại, hoàn toàn không ngờ Tần Minh lại làm vậy.
Mộc Tư Thuần cắn chặt răng, lòng thấy khó chịu và ghen tuông một cách khó hiểu.
Người giật mình nhất vẫn là Lý Tinh Hồng và đàn em của anh ta, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tôn lại bị người ta sàm sỡ?