Bỗng dưng Lý Tinh Hồng mắng: "Hoàng Thiếu Hạo? Cậu nghĩ cậu là ai? Chiếc Bentley rác đó mà cũng có tư cách đưa vợ tương lai của tôi về à? Cậu tưởng nhà có vài đồng tiền bẩn là có thể tiếp cận vợ tương lai của tôi à? Các anh em, đập chiếc Bentley của cậu ta cho tôi."

"Dạ, đại ca" Năm người vạm vỡ kia lập tức đập xe, ầm ầm ầm...

Vừa đánh vừa đập còn phun sơn, thoáng chốc chiếc Bentley của Hoàng Thiếu Hạo đã bị đập thành đống sắt vụn. Người đi đường và khách trong tiệm đều ngỡ ngàng, đây là Bentley đó, sao đám người này lại dám đập?

Tôn Thường Hi phẫn nộ lấy giấy chứng nhận ra nói: "Lý Tinh Hồng, anh bị điên à? Dừng tay cho tôi, các người theo tôi về đồn công an."

Lý Tinh Hồng cười nhạt: "Ôi trời, làm vợ tương lai của anh phải tăng ca rồi. Đám vô dụng này, làm ăn kiểu gì vậy hả? Có biết nên làm thế nào không?"

"Dạ, đại ca" Năm người vạm vỡ lập tức dừng động tác lại rồi nhìn Hoàng Thiếu Hạo chằm chằm, nở nụ cười dữ tợn.

Hoàng Thiếu Hạo sợ đến mức hai chân bủn rủn, vội vàng nói: "Không, không, đừng mà Thường Hi. Em bắt họ về, bọn họ sẽ xử anh. Xe thì anh sẽ để bọn họ đập, em đừng bắt họ."

Tôn Thường Hi nổi giận: "Hoàng Thiểu Hào, nhìn anh đi, tên họ Lý này có gì đáng sợ đâu?"

Hoàng Thiếu Hạo vẫn căng thẳng nói: "Không được! Thường Hi, xem như em giúp anh đi. Xe muốn đập thì cứ đập, anh tự nhận anh xui."

"Ha ha ha ha.." Lý Tinh Hồng cười to, bước đến, duỗi tay vỗ lên bộ vest Burberry của anh ta, nói: "Vợ tương lai, em xem, loại người này không đáng tin gì cả? Có tiền là có quyền à? Phải có thân

phận, có thân phận mới sống trong xã hội này được. Giống như ba em vậy, ông ấy vừa lộ thân phận là đám người có tiền này chạy đến nịnh bợ em như ruồi bọ vậy, có mấy ai thật lòng thích em?"

"Dù bọn họ có tiền nhưng toàn là đầu ngọn giáo, gối thêu hoa thôi, chẳng có tác dụng gì cả, tập cho người đầy cơ, chẳng được lợi ích gì. Hoàng Thiếu Hạo cậu cút cho tôi, dám quấy rầy vợ của tôi nữa, tôi sẽ lấy cái mạng chó của cậu đấy."

Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, Hoàng Thiếu Hạo thích ra vẻ chân thành, phô trương theo đuổi Tôn Thường Hi đang run lẩy bẩy. Anh ta ngập ngừng vài giây rồi cúi đầu ủ rũ rời đi.

Tôn Thường Hi thấy thế, giận dữ: "Hoàng Thiếu Hạo, mặc dù tôi không thích anh nhưng tôi rất tôn trọng anh. Anh định làm kẻ đào ngũ thật à? Anh sợ anh ta đến vậy sao?"

Sắc mặt Hoàng Thiếu Hạo cực kỳ khó coi, dường như lòng đang xem xét chuyện gì đó, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Xin lỗi Thường Hi, anh không xứng ở bên em"



Tôn Thường Hi thất vọng, thanh mai trúc mã đã theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, quen nhau từ nhỏ lại không đáng tin đến vậy.

"Ha ha ha." Lý Hồng Tinh huênh hoang ngạo mạn cười to: "Vợ tương lai, em xem loại người này mà cũng xứng yêu em à? Gặp chuyện là vứt bỏ em, đồ vô dụng, tôi đuổi ruồi bọ giúp em, em không cần cảm ơn tôi đâu. Ôi chao, những người này là bạn của em à, anh trai, chị gái, chào mọi người. Tôi là Lý Tinh Hồng, là chồng tương lai của Thường Hi, thật ra chúng tôi sẽ kết hôn nhanh thôi."

Lý Tinh Hồng quay đầu chào hỏi khách sáo với nhóm người Tần Minh, thay đổi thái độ quá nhanh làm nhóm người không kịp trở tay.

Tôn Thường Hi phẫn nộ siết chặt tay, mắt bừng lửa giận: "Lý Tinh Hồng, đồ điện này, cút cho tôi! Tôi sẽ không lấy tội phạm giết người như anh. Nếu tôi mà bắt được hành vi phạm pháp nào đó của anh, tôi sẽ không tha cho anh đâu."

Lý Tinh Hồng cười ha ha nói: "Ôi chao, vợ tương lai ơi em giận lên trông đẹp quá. Vụ án của tôi, đấu thể trách tôi được? Tôi vô tội thật mà, đâu có bằng chứng gì, em phải tin tôi. Em xem hôm qua tôi ra tù, hôm nay đã đến tìm em, các anh em, cầm hoa ra đây."

Năm tên đàn em lập tức lẩy bó hoa thật to trong xe ra.

Tôn Thường Hi tức đến mức giơ tay lên định đánh, Lý Tinh Hồng kia không tránh cũng chẳng né, ngẩng mặt lên nói: "Vợ, em đánh đi, đảnh là thương mắng là yêu, đánh tối đi, tôi thích."

Nhóm Tần Minh đứng bên cạnh nhìn mà ngỡ ngàng, người này bị biến thái hả?

Tôn Thường Hi thấy vậy càng không thể ra tay, cô ấy vẫn phải nghĩ cho thân phận của mình.

Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, hiển nhiên Tôn Thường Họ đang cực kỳ khó xử, bàn tay giơ lên không bỏ xuống được, đầy tâm sự. Dường như tập đoàn Tinh Hồng này có địa vị rất cao, lại còn đã từng phạm pháp, có thể làm Hoàng Thiếu Hạo nhà họ Hoàng, một gia đình dạng giàu có ở Bắc Kinh phải cút đi.

Gần đây Tần Minh thường xuyên tiếp xúc với người Bắc Kinh, càng tò mò cuối cùng ở chốn Bắc Kinh này có bao nhiêu rồng hố mà người này kiêu ngạo hơn người kia.

Hơn nữa anh cảm nhận được thân phận của Tôn Thường Hi cũng không đơn giản, có lẽ nhà cũng có gốc.

Lý Tinh Hồng giơ hoa lên, mỉm cười: "Vợ tương lai, em nhận hoa đi tôi sẽ đi ngay, không làm phiền em ăn cơm với bạn đâu. Tôi giống người không biết điều lắm à? Hôm nay tôi chướng mắt

tên Hoàng Thiếu Hạo đó, cậu ta mà cũng có mặt mũi dám theo đuổi em? Sau này anh mà hẹn em, anh sẽ hẹn giờ trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play