Nụ hôn này khiến Tần Minh sửng sốt.

Đôi môi mềm mại của Liêu Thanh Tuyền, cho dù chỉ chạm nhẹ vào má trái của anh như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, thế nhưng Tần Minh vẫn cảm thấy như bị điện giật, nhất là khi Liêu Thanh Tuyền đột nhiên ôm anh, sự ma sát giữa cơ thể, lớp áo khoác mỏng của cô ta cùng cảm giác bộ ngực nở nang ép sát lại khiến Tần Minh nổi lòng say mê.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Tần Minh không ngờ rằng Liệu Thanh Tuyền lại phấn khích đến mức này, không ngờ cô ta lại thực sự hôn anh để bày tỏ cảm xúc vui mừng của mình.

Mặc dù chỉ hôn ở mặt nhưng trên mặt Tần Minh đầy mồ hôi và dầu, thật ra có chút bẩn nhưng Liêu Thanh Tuyền cũng không hề để ý.

Vì lo lắng rằng Liêu Thanh Tuyền sẽ ngã nên Tần Minh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ta, cảm giác rất nhỏ và mềm mại, không hổ danh là người tập múa.

Sau khi ôm Liêu Thanh Tuyền và quay một vòng, Tần Minh để cô ta xuống và nói: “Cô Liêu cẩn thận”

“Hì hì..” Liêu Thanh Tuyền lại vui vẻ hôn lên tấm thẻ ngân hàng và nói: “Tần Minh à, cậu bói chính xác thật đấy, hình như hiện tại tôi cũng không tổn thất gì cả. Mẹ tôi đã giúp tôi lấy lại công ty, xe và nhà, số tiền tiết kiệm này cũng bị đánh mất rồi lại tìm được một cách ngoài muốn. Cậu nói người nhà họ Hạ là lừa đảo thì quả thực bọn họ là lừa đảo, chậc chậc, hình như những gì cậu đoán đều đúng hết”

Tần Minh đưa tay lên vuốt tóc, đắc ý nói: “Không phải đầu, chị Tuyền, không phải em khoác lác đầu, làm lễ cúng bái cho chị thì đương nhiên vận mệnh của chị sẽ hưng thịnh, vận mệnh hưng thịnh thì có thể gặp nhiều điều may mắn. Bây giờ chị hãy ra ngoài ổn định lại mối quan hệ giữa ba mẹ chị, nhưng đừng kể rằng chị đã nhận được số tiền bị mất. Điều này không chỉ cho, nói không chừng sau đó sẽ quan tâm chị nhiều hơn”

Liêu Thanh Tuyền vẫn còn giận dữ, mếu máo nói: “Tôi không làm vậy đầu, ông ấy trọng nam khinh nữ, vô cùng quá đáng, tôi cũng không đòi hỏi ông ấy phải đối xử tốt với mình nhưng ít nhất cũng đừng thiên vị anh trai quá. Nhưng nhiều năm vậy rồi mà ông ấy vẫn không làm được”

Tần Minh có thể nhận ra ngoài miệng Liêu Thanh Tuyền nói vậy nhưng trong lòng vẫn chờ mong sự quan tâm từ ba mình, dù sao thì người đâu phải có cây, ai mà có thể tuyệt tình được chứ? Từ nhỏ cô ta thiếu thốn tình thương từ ba, đây vẫn luôn là rào cản mà trong lòng cô ta không thể vượt qua.

Tần Minh đã chuẩn bị từ trước, và anh ấy đã cung cấp khoản bảo hiểm cuối cùng cho Liêu Thanh Tuyền.

Trong đêm khuya yên tĩnh, dưới sự giúp đỡ của Tần Minh, Liêu Thanh Tuyền chuyển hết hành lý trở về căn nhà hai phòng cũ, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.



Mà Tần Minh lại cố ý đi dạo trong khu chung cư, dựa vào tâm lý học mà anh mới được học, anh biết ba con Viên Binh nhất định sẽ tới tìm mình.

Quả nhiên ha ba con Viên Bình vừa thấy Tần Minh đã tiến lại gần.

“Đại sư Tần ..” Viên Binh vừa gặp đã giữ chặt tay Tần Minh và nói: “Đại sư Tần cứu tôi với”

Tần Minh ngạc nhiên nói: “Ồ, ông Viên, làm sao vậy?”

Viên Binh thở dài và lên tiếng: “Vậy hợp đồng thuê nhà đó... có thể châm chước được không?”

Tần Minh nói: “Sao có thể vậy được? Ông Viên à, ngay cả tiền cọc và tiền thuê tháng đầu ông còn chưa trả mà đã làm mất hết bộ sưu tập quý giá trong nhà tôi rồi, chắc hẳn sau này ông cũng sẽ không ở nữa nhỉ? Đương nhiên nếu ông tiếp tục trả tiền thuê nhà thì sẽ không phải nộp tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần bồi thường gấp mười lần giá trị của bộ sưu tập bị mất là được.”

Viên Hạo Hoa bực bội bảo: “Ở cái gì mà ở? Chúng tôi là người Bắc Kinh, việc gì phải đến thành phố Quảng của cậu để ở? Không ở mà còn phải trả tiền thuê nhà cho cậu, để cho cậu ở à? Cậu tính toán hay nhỉ?

Tần Minh giơ hai tay tỏ vẻ bất lực, anh nói: “Vậy hai người trả tiền thuê nhà rồi cứ ở đây là được mà, đúng không? Tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần tiền thuê nhà, anh muốn trả tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần hay chỉ trả tiền thuê nhà? Sao nào? Ngay cả chút tinh thần

khế ước này mà hai người cũng không có sao? Hai người có phải người làm kinh doanh không đấy? Ồ, tôi quên mất, anh Viên là người ăn bám người nhà chứ đâu có làm kinh doanh, chỉ cần có ba thì chuyện gì cũng có thể thất hứa”

“Mày!” Viên Hạo Hoa lập tức nổi giận khi nghe thấy lời trào phúng kỳ quái của Tần Minh, anh ta xông lên phía trước định tung một cú đấm.

Bộp!

Nhưng Tần Minh đã lập tức đỡ được!

Đừng thấy Nguyên Hạo Hoa cao to cường tráng mà lầm, xét về sức lực thì chẳng bằng một nửa Tần Minh, anh ta dễ dàng bị Tần Minh dùng tay ngắn lại.



Tần Minh hơi dùng sức vặn tay anh ta, cổ tay Nguyên Hạo Hoa bị văn nên anh ta đau đến mức kêu to, “Buông ra, á, giết người, á... đau quá, đau chết đi được”

Viên Bình thấy thế thì cũng căng thẳng: “Đại sư Tần, xin cậu hãy nương tay, con trai tôi đã bị tối chiều hư từ nhỏ, xin cậu hãy rộng lượng bỏ qua cho”

Tần Minh đẩy tay một cái, sau đó khẽ cười và nói: “Chú Viên, trong hợp đồng viết như thế nào thì chú bồi thường như vậy, phải đủ bảy triệu cho tôi. Về phần thuê nhà, chú có thể thuê một năm cho con gái coi như bù đắp vết rạn nứt trong mối quan hệ ba con hai người, chú xem, tôi đã suy nghĩ chu đáo cho chú biết bao”

Viên Hạo Hoa khó chịu nói: “Dựa vào đâu chứ? Em gái tôi có công ty riêng, nó có thể tự kiếm tiền”

Tần Minh tức giận mắng: “Chỉ cần dựa vào cái đầu heo này của anh đấy, cho nên mới đưa tấm thẻ ngân hàng quan trọng đó cho gái hộp đêm! Bị lừa mà còn không hay biết, tự cho mình là rất giỏi, nhưng thực ra trong mắt mọi người, anh chẳng khác gì một tên đầu heo cả! Anh không biết mình là đồ bỏ đi à? Nếu không có ba anh thì anh thử nghĩ xem mình là cái thá gì chứ? À? Mấy chục triệu đưa cho Liêu Thanh Tuyền đã bị làm mất rồi mà còn ra vẻ như không có chuyện gì cả, ha ha, đồ cặn bã. Bây giờ bảo anh trả tiền thuê nhà cả năm chưa tới một trăm nghìn cho em gái mà anh còn không lấy ra được. Ba anh đã mua cho anh một căn nhà ở Bắc Kinh rồi, anh còn điều gì chưa hài lòng nữa?”

Viên Hạo Hoa bị Tần Minh măng đến nỗi mặt đó tới tận mang tai, không nói nên lời, anh ta biết ba mình trọng nam khinh nữ nhưng anh ta là người được coi trọng nên đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, chỉ cần tận hưởng tình yêu thương và cưng chiều của ba dành cho anh ta là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?

"Á á c!” Viên Hạo Hoa tuyệt vọng kêu gào, đấm từng cú vào thân cây ven đường để trút cơn giận và sự bất lực trong lòng, trông giống hệt một kẻ ngốc.

Tần Minh bình tĩnh lại, vỗ bả vai Viên Bình và nói: "Ông Viên, tôi kể nghiệp từ đại sư Hổ Long Sơn, người quen biết tôi đều gọi tôi là chân đạo trẻ, là bán tiên, mặc dù tôi bói cho người ta vẫn còn kém, nhưng khi bói không cần người ta phải mở miệng thì tôi đã biết lành dữ, trừ lo diệt khó cho người khác, hôm qua tôi vừa bói người nhà họ Hạ kia đã biết bọn họ kỳ quái, là kẻ lừa đảo, hôm nay mất linh nghiệm rồi à?”

“Gặp nhau là do duyên phận, hay là tối nể mặt chị Tuyền mà bói miễn phí cho ông vậy, bói xem khi về già liệu ông được hưởng phúc lộc hay gặp tai ương, thế nào?”

Thấy Tần Minh không muốn miễn tiền bồi thường cho mình, Viên Binh cũng không có tâm trạng bói toán gì cả.

Thấy ông ta không muốn bói cho lắm nên Tần Minh cũng thôi, anh còn nói: “Không giấu gì ông Viên, chị Tuyền đã nhờ tôi làm lễ cúng bái cho chị ấy để tăng vận may, chị ấy sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi chuyện lần này, hơn nữa sự nghiệp ngày càng tốt đẹp”

Viên Hạo Hoa lại khinh thường nói: “Thôi đi, hiện tại nó cũng không còn tiền nữa, công ty sắp phát lương rồi, nếu không có tiền thì làm chương trình kiểu gì? Nó chỉ có thể tìm nhà họ Hạ để mua lại công ty, nếu có thể vẹn toàn mà ra thì coi như nó giỏi. Mẹ tôi cũng không có nhiều tiền nên không thể giúp được gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play