Thực ra Viên Bình rất tò mò, không biết tại sao hôm qua Tần Minh bói cho ông chủ Hạ nhưng giữa chừng lại đột ngột bỏ.

Bây giờ Tần Minh đột nhiên nhắc tới, chẳng lẽ có ẩn dụ gì sao?

Tần Minh cười nói: “Tôi thấy ông chủ Hạ mặc dù mặc đồ đắt tiền và sang trọng, nhưng diện mạo thì lộ vẻ độc ác, ấn đường nhô lên, hai tay càng thêm u ám và yếu ớt, liên tục gặp xui xẻo. Tôi đoán không lầm thì có lẽ ông ta là tên lừa đảo, nói không chừng còn là tội phạm bị truy nã, lúc ấy tôi sợ ông ta sẽ lây vận đen cho mình nên mới đưa chị Tuyền đi trước.”

Ồ...

Viên Binh sửng sốt, vậy thì quả thực là cạn lời rồi? Tổi qua Viên Binh và ông ta còn ở chung phòng cả một ngày, chẳng phải là xui xẻo liên miễn sao?

Tần Minh đoán được suy nghĩ của Viên Binh nên cố ý nói: “Chú Viên là, tối và chú vẫn nên giữ khoảng cách năm bước thì hơn.”

Câu này của anh có ý là Chú đừng lẫy vận đen cho tôi”.

Viên Hạo Hoa cũng vô thức kéo giãn khoảng cách với ông ta.

Viên Binh cảm thấy rất phiền muộn, ông ta là người vô tội mà.

Viên Hạo Hoa nói: “Con đã nói có lẽ đó là một kẻ lừa đảo rồi mà, nếu không thì sao lại lấy trộm thẻ ngân hàng của con và cả một số đồ trang trí trong nhà chứ.”

Viên Bình vô cùng mệt mỏi, ông ta quát: “Con câm miệng lại”

Ông ta thực sự hy vọng rằng ông chủ Hạ là ông chủ thực sự, nếu ông chủ Hạ là một kẻ lừa đảo thì lần này ông ta đã tổn thấy lớn rồi.

Viên Binh mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt phờ phạc giờ đây bỗng chốc trở nên tiều tụy hơn cả chục tuổi, vốn tưởng rằng con trai mình có thể lấy một cô gái xinh đẹp giàu có, ông ta còn đến nhà họ Hạ để xem căn biệt thự lớn đó, chẳng phải cuối cùng đều là giả ư?

Nhưng nếu người ta thật sự ngay thẳng thì sẽ lấy thẻ ngân hàng cùng tài liệu quan trọng và con dấu của công ty ư?

Viên Binh không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào, tiền. đều đã bị lừa hết rồi, có khả năng tên của đối phương cũng là giả.

Liệu Thanh Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói: “Báo cảnh sát, con phải báo cảnh sát!”

Tần Minh nói: “Chị Tuyền, cứ để em, em có người quen trong đồn công an. Có lẽ vẫn còn kịp, dù sao thì khu chung cư này có camera giám sát, có thể sẽ dễ dàng tìm ra được bọn họ đã đầu”

Liêu Thanh Tuyền dường như nhặt được cọng rơm cứu mạng, cô ta vội vàng nắm lấy tay Tần Minh và nói: “Được, được rồi, Tần Minh, chuyện này phải nhờ cậu giúp rồi.”

Tần Minh gọi điện thoại cho Tôn Thường Hi, không lâu sau đã nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của cô ấy: “Tần Minh, cậu làm gì vậy? Mẹ tôi còn chưa đi đầu này, có phải cậu muốn được voi đòi tiên hay không?”

Gương mặt Tần Minh lộ vẻ khó hiểu, cái gì mà được voi đòi tiên?



Tần Minh nói ra sự việc và còn ngầm ra hiệu cho Tôn Thường Hi đến nơi nào đó để bắt “cả nhà Hạ Linh”, sau khi nói rõ ràng, Tôn Thường Hi mới biết mình đã hiểu lầm nên nói: “Ô, chuyện này à, cậu thật tốt, tôi đang lo không có việc gì làm thì sẽ không thoát khỏi mẹ tôi đây này, ha ha ha, đừng lo lắng, tôi sẽ lập tức bắt bọn họ về cho cậu”.

Tần Minh không rõ ràng cho lắm, nhưng nếu Tôn Thường Hi đã ra tay thì có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả.

Sau khi Tần Minh gọi điện thoại xong, anh an ủi mẹ con Liệu Thanh Tuyền, sau đó mọi người cùng đến nhà ở thương mại ở tầng hai để xem sao.

Quả thực là vừa nhìn đã bị dọa đến nỗi run lên, căn nhà lộn xộn, bức tranh nổi tiếng treo trên tường cũng bị lấy trộm, ghế sô pha cũng bị lật tung, tiếng động lớn như vậy mà đêm qua hai ba con Viên Binh lại không hề phát hiện?

Bộ sưu tập đồ trang trí rất có giá trị trong nhà Tần Minh cũng bị ăn trộm, có thể nói là thiệt hại nặng nề.

Tần Minh đột nhiên nói: “Ông Viên, tôi nhớ là chúng ta đã ký hợp đồng

cho thuê nhà rồi, một khi căn nhà này của tôi bị tổn thất gì thì ông phải bồi thường gấp mười lần giá tiền, hơn nữa lúc đó ông muốn thuê một năm, nếu không thì sẽ được tính là vi phạm hợp đồng, ngoài ra ông cũng phải bồi thường khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng”

Khóe miệng Viên Binh co rút lại, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Tiểu Tần à, cháu là bạn tốt với Tiểu Tuyền nhà bọn chú, cháu cứ gọi chú Viên là được rồi, gọi ông Viên thì xa cách lắm. Thôi đừng nói chuyện này nữa, Tiểu Tuyền à, dọn dẹp nhà cửa cùng ba trước đã”

Tần Minh khẽ nở nụ cười, hiện giờ tên Viên Binh này sợ rồi sao?

Liệu Thanh Tuyền không thèm nhìn ông ta mà chỉ nói: “Đừng phá hỏng hiện trường, đợi lát nữa cảnh sát đến có lẽ còn phải thu thập dấu vân tay và các chứng cứ khác”

Thực ra chẳng bao lâu sau thì Tần Minh đã nhận được tin tức từ cấp dưới, Hạ Linh đã bị Tống Dĩnh xử lý, và những kẻ lừa đảo, vợ chồng ông chủ Hạ cũng bị Tôn Thường Hi bắt với tội lừa đảo.

Sau đó cảnh sát đến tận nhà để thông báo tình hình, mặc dù đã tìm lại được con dấu và tài liệu của công ty, nhưng thẻ ngân hàng chứa mấy chục triệu đã không còn.

Cả nhóm người bận rộn rất lâu, đến tận tối mới trở về.

Trong chuyện này, tên Viên Hạo Hoa ăn bám người nhà là một kẻ nghèo hèn, tiền bạc đều do người ba già bỏ ra, ngoài việc biết được vợ sắp cưới của mình lại là “gái” hộp đêm ra thì anh ta còn là một kẻ lừa đảo, chịu đả kích từ bên ngoài cũng không có thiệt hại gì cả.

Viên Binh cũng mất một khoản tiền đầu tư do bị “ông chủ Hạ” lừa, nhưng cũng không nhiều.

Mà người bị thiệt hại nặng nề nhất chính là Liêu Thanh Tuyền, vô duyên vô cớ bị mất mấy chục triệu tiền tiết kiệm, thứ duy nhất còn lại chỉ là hợp đồng và tài liệu quan trọng của công ty, trước đây cô ta đã quá ngây thơ nên mới bị Viên Binh lừa mất những thứ đó.

Ngoài ra họ còn được cho biết rằng không tìm được Hạ Linh, cô ta đã mất tích, hơn nữa Hạ Linh không hành động cùng “vợ chồng ông chủ Hạ”, vợ chồng ông chủ Hạ chính là thủ phạm ăn cắp trang sức quý giá của nhà Tần Minh.

Trong chuyện xảy ra lần này, hiệu trưởng Liêu biết con gái mình bị lừa và bị tổn thất lớn, bà ta vô cùng tức giận nên cứ cãi nhau với Viện Binh, bà ta giận dữ đòi lại xe và nhà cho Liêu Thanh Tuyền, sau đó đuổi thẳng Viên Binh ra khỏi nhà.

Hiệu trưởng tiêu chỉ vào mũi chồng cũ và không ngừng mắng: “Viên Binh, ông là một tên đầu heo, đã hại con trai lại còn tới hại cả Tiểu Tuyền. Nhìn đứa con trai ông đã dạy dỗ mà xem, ngoài việc ăn bám ra thì được tích sự gì, có giống người không? Tần Minh có hoàn cảnh khó khăn, xuất thân từ nông thôn nhưng không biết cậu ấy còn tốt hơn Viên Hạo Hoa sống an nhàn sung sướng từ nhỏ gấp hàng trăm hàng nghìn lần, chẳng phải người ta dựa vào năng lực của bản thân nên hiện giờ có thể nhanh chóng thăng chức sao?”



“Viên Hạo Hoa, sao con vẫn chưa trưởng thành vậy? Đã là người gần ba mươi tuổi rồi mà kết hôn cũng phải dựa vào sự nghiệp và tiền bạc của em gái để giữ thể diện, thể diện có quan trọng bằng người nhà không?

Bây giờ cả người cả của đều không còn, đến khi nào con mới có thể trưởng thành đây? Những lời dạy bảo mà trước đây mẹ dạy con, con không nghe lọt câu nào ư?”

Hiệu trưởng Liêu vừa than khóc vừa tức giận, chỉ muốn vặn đầu hai ba con này xuống.

Viên Binh đang định phản bác thì Tống Dĩnh cầm sẵn bản hợp đồng đã ký và đứng đợi ông ta, đi thẳng lên trước và nói: “Ông chủ Viên, theo nội dung trên bản hợp đồng, nhà chúng tôi bị tổn thất bức tranh nổi tiếng và trang sức quý giá, đồ cổ, tác phẩm điêu khắc và các bộ sưu tập nghệ thuật khác, tổng cộng bảy thứ, tổng giá trị là bảy trăm nghìn, căn cứ theo quy định trên hợp đồng thì một khi tổn thất phải đền gấp mười lần, vậy nên ông phải bồi thường bay triệu, nếu ông không bồi thường theo hợp đồng thì chúng tôi sẽ khởi kiện ông trước pháp luật”.

Hiệu trưởng tiêu thấy vậy thì mắng to: “Kiện ông ta, kiện cho ông ta táng gia bại sản đi”

Bảy trăm nghìn phải đền bảy triệu, đây chẳng phải là lừa bịp sao?

Hơn nữa tang vật còn ở trong đồn công an, không thể lấy lại đây? Thư ký này của anh cũng vô lý quá rồi nhỉ?

Lời nói của Tống Dĩnh khiến Viên Binh đang tiều tùy càng thêm áp lực đau khổ hơn, ông ta muốn nói chuyện với Tần Minh nhưng anh đã kéo Liêu Thanh Tuyền lên tầng trên, còn hiệu trưởng tiêu thì cứ chặn ông ta lại, không cho ông ta gặp lại con gái.

Trong phòng trên tầng, Tổng Dĩnh sai người nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa lại lần nữa, cảm xúc của Liêu Thanh Tuyền không được ổn định, Tần Minh đưa cốc nước cho cô ta và nói: “Chị Tuyền, thẻ của chị không có ngân hàng trực tuyến sao? Chị tra thử xem, có lẽ vẫn còn tiền đấy”.

Liệu Thanh Tuyền lắc đầu và chán nản nói: “Vô dụng thôi, thẻ của tôi được làm riêng cho ba, không kích hoạt ngân hàng trực tuyến. Đã mất thẻ một đêm rồi, cả ngày hôm nay tôi đều ở đồn công an, dù có đi báo mất đồ thì có lẽ cũng vô dụng. Cái cô Hạ Linh kia là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, có cả trăm cách để chuyển tiền, không còn kịp nữa rồi”.

Tần Minh thở dài và bảo: “Vậy sao? À đúng rồi, hôm nay trong lúc dọn dẹp nhà cửa, công nhân nói rằng nhặt được mấy món đồ không thuộc về nơi này, trong đó có một tấm thẻ ngân hàng. Chị Tuyền nhìn xem có phải của chị hay không?

Liệu Thanh Tuyền sửng sốt, cô ta thấy Tần Minh đưa một túi ni lông tới, sau khi tùy tiện lục lọi một hồi, cô ta chợt cẩm phải một tấm thẻ ngân hàng, kinh ngạc kêu lên: “Sao, sao lại ở đây? Thẻ này, thẻ này là thẻ ngân hàng của tôi, mấy chục triệu đều ở trong này. Tần Minh tìm được ở đâu vậy?”

Tần Minh cũng nói với vẻ “kinh ngạc và vui mừng”: “Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi chị Tuyền, công nhân nói là nhặt được dưới sạp hàng rong

cửa. Như vậy nghĩa là tối qua Hạ Linh lấy được thẻ nhưng lại đánh rơi ở cửa”

“Đúng rồi, có lẽ là vậy, chính là dãy số này, trời ạ, đến giờ mà vẫn có thể tìm lại được, thần kỳ quá” Liệu Thanh Tuyền vui sướng đến nổi nhảy dựng lên.

Gần như chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của Liêu Thanh Tuyền chuyển từ trạng thái chán chường sang trạng thái cực kỳ phấn khích, cô ta tươi cười trông vô cùng xinh đẹp.

Thấy Liệu Thanh Tuyền vui vẻ như vậy, trong lòng Tần Minh cũng vui

mừng, anh đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, lát nữa phối hợp thêm mấy lời bói ma quỷ của anh thì cái danh thần bói' của anh đã được chứng thực rồi.

Liệu Thanh Tuyền đang trong trạng thái phấn khởi lại đột nhiên ôm lấy Tần Minh, sau đó duỗi cánh tay trắng trẻo ra ôm gáy Tần Minh, hôn lên mặt anh.

“Chụt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play