"Ha ha ha, cậu á?" Tôn Thường Hi uống một hớp bia, cười nhạo: "Không phải tôi coi thường cậu, nhưng cậu không có bản lĩnh đuổi anh ta đầu.

Tần Minh hỏi ngược lại: "Chị dựa vào đâu mà nói em không làm được? Chị Thường Hi quá coi thường em thì phải?"

Tôn Thường Hi đáp: "Dựa vào việc tôi không thể đuổi anh ta. Hay là cậu thử đi? Không được dùng bạo lực và thủ đoạn vô đạo đức. Nếu cậu có thể đuổi anh ta đi, tôi sẽ uống hết kết bia Châu Giang này. Nếu cậu không làm được thì cậu phải uống hết két bia này."

Tần Minh chợt nảy ra một ý. Gần một tháng nay anh đang nghiên cứu cuốn "tự truyện" mà Trương Toàn Chân để lại. Anh đã đọc xong, nội dung chủ yếu là ví dụ thực tế về mấy trò lừa gạt của Trương Toàn Chân thời trẻ khi ông ta đi du lịch và kiếm sống ở các nơi trên Hoa Ha.

Có câu "lừa gạt cũng có nguyên tắc", không lừa người ta thê thảm là nguyên tắc của ông ta.

Nhưng "lừa gạt" trong câu nói của ông ta không phải lừa gạt thật, mà là một vài mảnh khỏe vô hại giúp người khác thoát chết. Giới hạn này là điều khó khống chế nhất, người giở chiêu trò phải làm theo suy nghĩ ban đầu của mình, nếu lệch hướng thì chiêu trò sẽ trở thànhthủ đoạn hại người chân chính.

Tần Minh cảm thấy mình đã học hơn một tháng mà vẫn không đuổi được tên cậu ấm nhà giàu này, thì đúng là làm Trương Toàn Chân bề mặt.

Anh xách hai chai bia đi sang bàn của Hoàng Thiếu Hạo, đưa cho đối phương một chai, đồng thời nở nụ cười giả trận: "Anh Hoàng phải không? Chào anh, tôi là Tần Minh, bạn trai của Thường Hi."

Phụt!

Thường Hi ở bên cạnh phun hết bia ra ngoài, ánh mắt như muốn ăn thịt người, chỉ muốn xé xác Tần Minh. Tên khốn nhà cậu, cậu tạo scandal cho tôi hả? Chẳng phải cậu là con rể nhà họ Mộc sao? Lần trước tôi còn chứng kiến cuộc đấu đá nội bộ nhà họ Mộc đó! "Quả nhiên là người có tiếng xấu trong trường, nhìn dáng vẻ đứng đắn của cậu ta kìa!"

Nhưng Tần Minh không quan tâm, anh đang lợi dụng Hoàng Thiếu Hạo để thử bản lĩnh của mình.

Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Hạo rất bình tĩnh, mỉm cười đáp lại một cách lễ độ: "Chào cậu, tôi là Hoàng Thiếu Hạo. Tôi biết cậu, cậu là bạn của Trương chân nhân. Anh trai của tôi sống ở thổ trại Lâm thị, từng chịu thua thiệt trong tay cậunên cho tôi xem ảnh của cậu."

Cậu Hoàng ở thổ trại nhà họ Lâm chăng?

Tần Minh lập tức nhớ ra. Tên kia mặc bộ vest trắng, bám dai như đỉa, khinh anh là tên ở rể, sau đó bị đói mấy ngày ở cổng thổ trại, chờ chết cùng đảm vệ sĩ. Không ngờ bọn họ thù dai, còn phát tán ảnh nữa hả? Cả lũ định bàn bạc tìm cách đối phó với anh sao?

Hoàng Thiếu Hạo nói tiếp: "Cậu không phải con rể nhà họ Mộc sao? Ôi, Thường Hi à, em có biết là bạn trai mới của em đã có vợ không?"

Tôn Thường Hi mắng to: "Cậu ấy không phải bạn trai của tôi. Tần Minh, cậu quay lại đây, đừng tự làm mất mặt nữa."

Mẹ nó, bẽ mặt quá!

Đúng là xui xẻo, không ngờ đối phương lại là anh em của cậu Hoàng, Tần Minh còn bị chụp ảnh.



Thế thì không lừa được nữa rồi.

Tần Minh nhìn Hoàng Thiếu Hạo, anh ta tỏ ra ung dung, nắm chắc phần thắng, không hề e ngại sự khiêu khích của Tần Minh.

Anh giải thích: "Chắc là anh không biết tháng trước tôi đã ly hôn, bởi vì tôi muốn ở bênThường Hi. Nếu anh không tin thì có thể đến đồn công an kiểm tra, thật trăm phần trăm."

Tôn Thường Hi giật mình, lập tức lấy điện thoại ra nhờ đồng nghiệp kiểm tra. Kết quả đúng là Tần Minh đã ly hôn.

Tôn Thường Hi không tài nào hiểu nổi, cô ấy biết nhà họ Mộc ở thành phố Quảng, đó là nhà giàu có tiếng ở vùng này. Cô cả nhà họ Mộc cực kỳ xinh đẹp, còn là doanh nhân ưu tú, sao lại ly hôn chứ?

Nhưng Tôn Thường Hi không phải hạng đàn bà lắm chuyện, không muốn tìm hiểu sâu.

Tần Minh tiếp tục cất lời: "Cậu Hoàng à, 'cô gái xinh đẹp nết na, cùng chàng trai tốt thật là xứng đôi". Tôi là chàng trai tốt, nhưng anh thì chưa chắc. Thường Hi đã bảo anh đi, vậy mà anh vẫn nán lại đây làm gì? Vậy chẳng phải khiến cô ấy không vui sao? Chẳng phải sẽ cản trở chúng tôi lát nữa đi thuê phòng sao?" "Tần Minh, cậu chết đi! Ai muốn đi thuê phòng với cậu hả?" Tôn Thường Hi vừa nghe Tần Minh nói vậy thì ngượng chín mặt, ngực sắp nổ tung vì tức giận, lập tức ném lon bia về phía anh.

Tần Minh vội né. Bộp! Lon bia đập trúng trán Hoàng Thiếu Hạo, bia bắn vào anh ta. "Ôi trời..." Tần Minh cười gian: "Chị Thường Hi,em chỉ đùa thôi mà, chị căng thẳng làm gì? Chị coi này, chị làm bẩn quần áo của cậu Hoàng rồi."

Tần Minh cầm khăn bẩn trên mặt bàn lau quần áo cho Hoàng Thiếu Hạo. Đối phương dứt khoát đẩy anh ra, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định. Anh ta nói: "Được rồi, hai người ăn đi. Tần Minh đúng không? Tôi không phản đối cậu tán gái, cậu để ý tôi làm gì? Tôi không thể ăn cơm ở đây sao?"

Tần Minh thầm khen ngợi, quả nhiên tên này giỏi kìm chế, vậy mà cũng chịu đựng được.

Hoàng Thiếu Hạo hờ hững bảo: "Cậu muốn so bì "điều kiện cần" với tôi hả? Cậu nhìn thấy chiếc xe Bentley kia không? Tôi tự kiếm tiền mua đó, không dùng một đồng nào trong nhà. Đừng hận người giàu, không phải ai giàu cũng khinh người bình thường như các cậu."

Chà, điều kiện "cứng" thế cơ à?

Xem ra anh ta đúng là con nhà giàu chất lượng cao.

Có điều, Tần Minh nghe xong lại tức giận. Thái độ của tên này cực kỳ ngạo mạn, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Hoàng Thiếu Hạo vừa lau bia trên mặt vừa nói: "Tôi không hề sợ cậu cướp mất Thường Hi, bởi vì tôi biết rõ cậu ấy thích người như thế nào.Người như cậu chỉ là bạn bình thường của Thường Hi thôi, cô ấy thích người "nam tính" như tôi."

Hoàng Thiếu Hạo nói đến đây thì cởi áo ra, phô bày cơ bắp vạm vỡ.

Anh ta đắc ý nói: "Cậu có bảo vệ được Thường Hi không?"



Tôn Thường Hi trợn mắt đầy bất đắc dĩ. Cô ấy thích xem đấu quyền anh nên học chơi thôi, sao Hoàng Thiếu Hạo lại hiểu lầm cô ấy thích trai cơ bắp chứ?

Tôn Thường Hi bất giác nhớ lại hình ảnh Thần Minh đứng trung bình tấn ở ký túc xá khi nãy. Cô ấy thích dáng người của Tần Minh hơn, không béo không gầy, cơ bắp không quá vạm vỡ, còn có vết sẹo lưu lại vì đánh nhau, là một người đàn ông từng trải.

Hoàng Thiếu Hạo khoe cơ bắp xong, vừa mặc áo lại vừa nói: "So về sự nghiệp thì cậu không có, so về thể chất thì cậu không tốt. So mồm mép hả? Đúng là cái miệng này của cậu rất đáng ghét."

Chậc chậc, Tần Minh bị người ta coi thường triệt để.

Tôn Thường Hi vừa uống rượu vừa cười: "Ha ha ha, Tần Minh, cậu bỏ tay chưa? Thầy à, đến đây uống két bia này đi. Hoàng Thiếu Hạo, anhbắt nạt một sinh viên như vậy quá đáng lắm luôn."

Hoàng Thiếu Hạo cười mỉa: "Tôi có bắt nạt cậu ta đâu? Tôi dạy cho cậu ta một bài học nho nhỏ, để cậu ta biết mình thấp cổ bé họng, không thể với tới đẳng cấp của chúng ta."

Câu nói này đã chọc giận Tần Minh.

Anh chìa tay phải ra và nói: "Anh Hoàng, đừng ăn nói quá kiêu ngạo, không thì đến lúc thua thảm hại vẫn không biết tại sao mình thua. Anh có cơ bắp nhờ ăn bột protein hả? Có bản lĩnh vật tay với tôi không? Có thể đặt phần thưởng. Nếu tôi thua thì tôi sẽ bảo thư ký của tôi lái chiếc xe RollsRoyce tới đây rồi cút ngay lập tức. Nếu anh thua thì để lại chiếc xe Bentley này lại cho tôi, tôi đưa chị Thường Hi đi quẩy một đêm"

Khỏe môi Hoàng Thiếu Hạo cong lên: "Ha ha, tôi có cơ bắp nhờ ăn bột protein ư? Đúng là người không biết thì không sợ. Đấu thì đấu! Nhưng mà cậu có RollsRoyce sao? Đừng chém gió!"

Tần Minh cười ha hả: "Anh thắng tôi ắt sẽ biết tôi có chém gió không, đúng chứ? Tôi sợ anh không có bản lĩnh thôi."

Râm!

Hai người muốn đấu vật tay, Tôn Thường Hilàm trọng tài.

Hai người nắm tay nhau, Tôn Thường Hi giữ tay họ: "Ok, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Hoàng Thiếu Hạo đắc ý nhếch môi: "Ha ha, tôi có cơ bắp nhờ ăn bột protein hả? Thường Hi, anh đã sẵn sàng, lát nữa hai chúng ta chúc mừng em thăng chức nhé!"

Tôn Thường Hi cạn lời, tặc lưỡi. Sao tên này đáng ghét thế nhỉ?

Tần Minh cũng khoe mẽ theo: "Chị Thường Hi à, lát nữa chúng ta lái Bentley đi hóng gió Thượng Hải nhé! Ấy chết... Em không có bằng lái."

Tôn Thường Hi mỉm cười mắng: "Cậu thắng rồi tính, xem cậu đắc ý kia! Nào, ba, hai, một, bắt đầu!"

Mệnh lệnh vừa vang lên, Tần Minh bỗng cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ truyền từ cổ tay, muốn đè cánh tay anh xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play