Sáng hôm sau Mộc Tiêu Kiều muốn quay lại Bắc Kinh tiếp tục làm việc, đặt vé máy bay buổi sáng rồi đi, Tần Minh tiến cô ta một đoạn rồi về trường lên lớp.

Bốn người trong ký túc vừa ngồi xuống, Triệu Lập Ngưu nói: “Tần Minh, cậu được đấy. Tối qua lại không về ký túc, sáng sớm về cả người thơm phức, nếu cậu bảo tối qua không ngủ với em nào thì tôi không tin đâu.”

Tần Minh móc lấy cánh tay của Triệu Lập Ngưu, mắng: "Cậu Ngưu, cậu không nói ra thì chết à?”

Triệu Lập Ngưu cười nói: “Tôi không nói ra thì tôi ganh tị chết mất. Nói đi, lấy được máu của em nào?”

Đột nhiên Lương Thiếu Dũng nói: "ấy ấy, hai người đừng ầm ĩ nữa, tôi có chuyện muốn bàn bạc với mọi người, tôi phải đến một công ty nước ngoài ở Bắc Kinh thực tập.

Ba người còn lại sững sờ, đồng thanh nói: “Chẳng phải đã nói là Tần Minh/ tôi lo liệu công việc sao? Cậu còn đi tìm chỗ thực tập gì?"

Lương Thiếu Dũng nói: "Bạn gái tôi, chuyện xảy ra lần trước khiến cô ấy suýt chút nữa mất trắng, may mà có Tiểu Minh nên cô ấy mới không xảy ra chuyện gì. Nhưng ba mẹ cô ấy muốn cô ấy đến chỗ họ hàng làm việc thì an toàn hơn, đã sắp xếp cho cô ấy đến một công ty của họ hàng ở Bắc Kinh rồi, tôi lo lắng cho cô ấy nên muốn đi cùng

Lương Thiếu Dũng vỗ vai Tần Minh, bảo: “Người anh em, nếu tôi không kiếm được việc thì lại đến tìm cậu, khi đó cậu đừng ghét bỏ tôi.”

Tần Minh nói một cách đảm bảo: “Tất nhiên sẽ không, nhưng tín chỉ của cậu thì làm thế nào?”

Lương Thiếu Dũng nói: “Không sao, tôi tự học, đến kỳ thi lại về. Bây giờ rất nhiều người đều thế mà, năm tư không lo tìm việc, một năm sau học xong rồi mới đi tìm thì đã muộn"

Tần Minh nghe Lương Thiếu Dũng và Triệu Mộng Hoa đi Bắc Kinh thì bỗng chốc nảy ra ý định nhờ anh ta tìm Nhiếp Hải Đường giúp mình, nhưng sau đó anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này.

Niên Lão Lục cử hai đàn em đi đều bị thủ tiêu rồi, anh không muốn anh em tốt của mình bỏ mạng vì chuyện này.

Tần Minh đã có sắp xếp khác để đến Bắc Kinh tìm Nhiếp Hải Đường, anh sẽ nhanh chóng hành động.

Buổi trưa cả nhóm ra ngoài ăn bữa cơm chia tay, nói lời tạm biệt với Lương Thiếu Dũng.

Tần Minh rảnh rỗi nên muốn đi siêu thị thăm Tần Triều Dương, tiện thể đưa anh ấy một khoản tiền cầm về nhà.

Tần Minh muốn đẩy nhanh sự phát triển sự nghiệp của Tần Triều Dương, để anh ấy quản lý nhiều doanh nghiệp và tài sản hơn, tránh cho sau này lỡ như anh thừa kế thất bại thì cả nhà lại trắng tay.

Có điều đi trên đường thì thấy siêu thị nhỏ nhà Triệu Phú Quý đang xả hàng, ở cửa dân giấy đỏ cho thuê, rõ ràng là đã không kinh doanh được nữa. Vốn dĩ chiếm được vị trí rất thuận lợi nhưng thái độ đới với khách hàng sinh viên quá tệ, bây giờ mọi người đều có nhu cầu tốt hơn nên không đến siêu thị nhỏ của nhà cậu ta nữa.

Tần Minh thầm vui mừng, chẳng trách dạo gần đây thấy Triệu Phú Quý có hơi giật gấu vả vai, nhưng có vẻ Dương Uy còn thảm hơn cả Triệu Phú Quý. Sau khi việc kinh doanh của nhà Dương Uy tuột dốc không phanh thì phí sinh hoạt của hắn ta có vẻ chẳng khác người bình thường là bao, một tháng chỉ có một hai nghìn, hoàn toàn không được xa xỉ như trước.



Nghe nói chiếc Audi mua sang tay của Dương Uy cũng bị gia đình lấy về, hoàn toàn không có công cụ đi tán gái nữa, ngày nào cũng vô cùng ngoan ngoãn.

Mặc dù Tần Minh đều nhìn thấy hết nhưng anh cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này.

Tần Minh vốn đang qua đường, cuối cùng bỗng nhìn thấy có người trong siêu thị nhỏ bị đuổi ra, chẳng phải là Dương Uy sao?

Sau đó Lý Mộng cũng vội ra theo, đưa tay kéo Dương Uy lên.

Mà trong siêu thị, Triệu Phú Quý cầm chổi mắng: “Mẹ kiếp, trước đây ăn uống của tao ít lắm à? Mày còn không biết xấu hổ mà đòi tao? Lý Mộng, cô là con khốn, lại ở bên Dương Uy, ngựa tốt thì không quay đầu ăn cỏ cũ, cô có thấy bẽ mặt không hả?”

Lý Mộng phủ nhận một cách đanh thép: “Tôi không ở cùng A Uy! Triệu Phú Quý, là anh nợ tiền không trả, tôi giúp Dương Uy thì làm sao? Anh ta là đồng hương với Tần Minh nên tôi muốn giúp anh ta. Triệu Phú Quý, anh mời cơm là anh tự nguyện bỏ tiền, tiền anh vay A Uy đã nói là sẽ trả rồi.”

Dương Uy cũng lớn tiếng gào lên: “Triệu Phú Quý, mày đừng tưởng mày còn có thể vùng vẫy được lâu. Nhìn đi, siêu thị lớn đối diện là của anh trai Tần Minh mở, Tần Minh sẽ nuốt trọn mày, cậu ta là đồng hương của tạo, tạo với cậu ta lớn lên với nhau. Hôm nay mày phải trả tiền cho tạo, tháng trước tạo cho mày vay mười nghìn, nhất định mày phải trả lai."

Hai người này lại vì mười nghìn mà trở mặt thành thù? Đúng là sông có khúc người có lúc mà.

Chậc chậc, trước đây một tháng hai ba mươi nghìn cũng không cau mày lấy một cái.

Tần Minh nhìn ba người đó, cũng là bạn học mà anh quen biết nhiều năm, nhưng anh không muốn quan tâm đến chuyện của mấy người này một chút nào.

Anh phớt lờ rồi dứt khoát đi đến phòng làm việc của siêu thị tìm Tần Triều Dương, nhưng họ nói Tần Triều Dương đi họp nghiên cứu, vì vậy Tần Minh không gặp được.

Hết cách, Tần Minh chỉ có thể rời khỏi siêu thị trước, anh phát hiện Dương Uy bị Triệu Phúc Quý và vài nhân viên đánh bầm dập ở trước cửa siêu thị nhà Triệu Phú Quý.

Lý Mộng ở bên cạnh la lớn: “Đừng đánh, các người đừng đánh nữa.

Tần Minh thấy rất buồn cười, không muốn quan tâm đến chuyện của mấy người này, anh cảm thấy bây giờ anh khác xưa rồi, đẳng cấp của anh khá cao, loại chuyện vặt vãnh của cuộc sống học đường này anh không cần phải tham gia vào.

Bây giờ anh cần chuẩn bị một kế hoạch ổn thỏa để đi Bắc Kinh tìm Nhiếp Hải Đường mà không để lão già Phùng Đông Tường ngày ngày nhìn chằm chằm vào anh, cứ ép anh đi xem mắt với nhà họ Triệu.

Tần Minh hơi nghi ngờ, là một trong bốn cố vấn của tập đoàn, cũng là thành viên kỳ cựu, quản lý mảng kinh doanh ở khắp châu lục, kết nối với các thành viên hội đồng quản trị cao nhất, làm việc cho sếp lớn, tại sao Phùng Đông Tường lại quan tâm quá mức đến cảm giác của nhà họ Triệu? “Chẳng phải ba nuôi nên hận nhà họ Triệu nhất sao?" Tần Minh thắc mắc: “Sao lại không nhìn thấu Phùng Đông Tường?"

Tần Minh vừa đi vừa nghĩ, Lý Mông nhìn sang đối diện, cô ta sốt ruột, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao Tần Minh lại không hề quan tâm đến cô ta?



Chẳng phải trước nay anh rất dễ mềm lòng sao? Chẳng phải anh không quen nhìn chuyện bất bình à? Sao hôm nay lại chẳng đoái hoài gì đến chuyện ở đây?

Suy nghĩ của Lý Mộng nhanh chóng thay đổi: “Khó khăn lắm mới hàn gắn quan hệ với Dương Uy, còn xúi giục anh ta trở mặt với Triệu Phú Quý để tỏ vẻ mình với Dương Uy bị bắt nạt. Tần Minh, anh có thấy tôi với Dương Uy bị bắt nạt không?” Cập nhật chương mới nhất tại *TгцуeлАРР.coм

Có câu gọi là làm lại từ đầu, trong câu lạc bộ tình nguyện viên Lý Mộng đã tiếp xúc với rất nhiều người nhiệt tình, cũng học được nhiều đạo lý đối nhân xử thế, cô ta nhận ra sau khi quan hệ giữa cô ta với Tần Minh hoàn toàn tan vỡ, có thể hàn gắn lại nhưng cần có thời CƠ.

Dương Uy chính là con cờ của cô ta, trước đây cô ta tức giận vì ngày nào Dương Uy cũng chỉ muốn chiếm hời cô ta, không nỡ chi tiền cho cô ta, vì vậy mới lợi dụng Triệu Phú Quý tấn cho Dương Uy một trận rồi lại lợi dụng Dương Uy làm bàn đạp để tạo dựng lại mối quan hệ với Tần Minh. Không nói đến việc khôi phục quan hệ trước đây, cho dù chỉ là mối quan hệ giống với Trương Tiểu Nghiên cũng là chiến thắng rồi.

Lý Mộng nhìn Tần Minh đi ngày càng xa thì hạ quyết tâm xông tới chặn trước mặt Dương Uy, sau đó đúng lúc Triệu Phú Quý đập cây gậy xuống.

Vốn dĩ là đánh vào mông Dương Uy, ở đó thịt nhiều, đánh mạnh cũng không chết được.

Kết quả Lý Mộng bị Triệu Phú Quý đập thẳng vào đầu. “A!” Lý Mộng phát ra tiếng la thảm thiết, trời đất bỗng chốc quay cuồng, trán trào máu ra, cô ta ngất xỉu trên đất. “Ôi!” Đám đông xung quanh thấy cảnh này cũng hét lên, thế này là muốn đánh chết người sao?

Dương Uy cũng sững sở, Lý Mộng chỉ đi đòi nợ cùng với anh ta nhưng lại bể đầu chảy máu vì anh ta bị Triệu Phú Quý đánh? Lẽ nào đây là tình yêu đích thực? Dù sao bọn họ cũng từng êm đẹp mười mấy ngày, mặc dù không thể ngủ chung nhưng may mà vẫn chiếm được hời.

Tần Minh bị tiếng hét này thu hút, lúc quay đầu nhìn thì thấy Lý Mộng đã gục trong vũng máu.

Tần Minh vội chạy tới, gạt đám đông ra, nhìn vết thương của Lý Mộng mà giật mình, anh mắng Triệu Phú Quý đang ngẩn ra: “Triệu Phú Quý, mày phát điên gì vậy? Chẳng phải chỉ mười nghìn thôi à? Có cần phải ra tay mạnh vậy không?”

Triệu Phú Quý nói: “Không phải, tôi... tôi không muốn đánh cô ta, cô ta đột nhiên xông tới mà.”

Dương Uy lên tiếng: “Tần Minh, nói nhiều thế là gì, mau đưa Tiểu Mộng đến bệnh viện đi.”

Tần Minh không còn cách nào, không thể trợ mắt nhìn Lý Mộng đang sửa sai chết đi được, anh lập tức bảo A Long lái xe đến rồi nhanh chóng đi bệnh viện.

Sau khi xe chạy trên đường, Lý Mộng chầm chậm mở mắt, thấy chiếc Mercedes sang trọng này thì trong lòng vô cùng kích động, đây chính là khả năng kinh tế của Tần Minh sao? Còn có cả tài xế riêng?

Lý Mộng lại nhắm mắt chịu đựng cơn đau, cô ta phải diễn xuất trọn vẹn, không thể lộ tẩy giữa chừng được, cô ta đã từng quá ngây thơ để rồi thất bại liên tục.

Lúc này, A Long đang lái xe hỏi: “Cậu chủ, chẳng phải kế hoạch hôm nay là đi Bắc Kinh sao?”

Tần Minh nhìn Lý Mộng trán chảy máu không ngừng đang nằm trên đùi anh, thở dài: “Bạn học, còn là tình đầu của tôi, không thể thấy chết mà không cứu được, chuyện đó để tối nay rồi nói tiếp.

Lý Mộng sững sờ: “Cậu chủ? Đi Bắc Kinh? Sao Tần Minh lại thành cậu chủ rồi? Được lắm Tần Minh, giấu kỹ như vậy. Trước đây tôi quá ngây thơ, không quý trọng anh, từ nay tôi sẽ khiến anh yêu tôi đến chết đi sống lại, hen he."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play