Người chạy từ trong đường núi ra là mấy thanh niên to gan và vệ sĩ của năm cậu chủ Một người vệ sĩ trong đó bị trúng độc được người ta cũng về.
Cậu Trương quát vệ sĩ của mình: "Xảy ra chuyện gì vậy? Anh đã đi bốn giờ, chắc được nửa đường còn quay lại là sao? Tôi đã bảo ưu tiên đi Trương Gia Giới hoặc tìm thuyền và người dẫn đường từ các thôn làng, thị trấn trên đường cơ mà."
Người vệ sĩ kia đang mồm miệng khô khốc hoàn toàn không để ý tới lời mắng chửi của ông chủ mình, trái lại nhìn về phía một bàn thức ăn của Tất Nguyên và các thành viên trong đội ám sát ở cổng trại.
Những người này vừa đói lại vừa mệt, đã chịu đủ khổ sở trèo non lội suối, còn tưởng cho dù các sếp bị nhốt ở ngoài trại vẫn có ăn nên không quan tâm nhiều, bỏ lại người trúng độc bị thương mà chạy đến muốn lấy thức ăn bên phía Tất Nguyên.
Nhưng bọn họ có thể lấy được những thức ăn này sao?
Phụt một tiếng, một chiếc đũa của Tất Nguyên đã cắm vào mu bàn tay của người đầu tiên giơ tay ra. "Á!" Người vệ sĩ kia lập tức chảy máu, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tất Nguyên tuổi trẻ tài cao, trước đây từng làm lính đánh thuê quốc tế nên đã quen tàn nhẫn với kẻ địch. Những người này sỉ nhục Tần Minh, ép nhà họ Lâm vào đường cùng, hắn ta tất nhiên sẽ không đối xử tốt.
Tất Nguyên khẽ nói: "Có kẻ làm không người muốn lại muốn làm trộm à? Một cốc nước giá một trăm triệu, cầm tiền tới mua." "Anh... các anh... còn có tính người không vậy? Một cốc nước mà đòi tới một trăm triệu? Chẳng lẽ là tiền âm phủ à? Các anh làm vậy chẳng phải là tăng giá bất hợp pháp. sao?" Người vệ sĩ kia che lòng bàn tay bị thương lảo đảo lùi lại. Những người khác cũng sợ tới mức không dám giơ tay ra nữa. Đám người của đội ám sát đều hung hãn như con thú dữ trong đêm tối.
Tất Nguyên cầm lấy một con ngỗng quay, cười gắn nói: "Tính người à? Những kẻ làm nghề như chúng tôi không cần tới nó. Chúng tôi chỉ cần thi hành mệnh lệnh giống như người máy là đủ rồi."
Lúc này, một sếp tổng trông có vẻ hiền hòa đi tới nói: "Bên chúng tôi có người bị trúng độc, cậu có thể tìm một bác sĩ trong thôn tới khám không? Nếu thật sự chết người, sau này truyền ra ngoài là các cậu thấy chết không cứu, các cậu không sợ bị dư luận dìm chết à?" "Ha ha ha..." "Ha ha ha..."
Đám người Tất Nguyên ôm bụng cười to, cười rất bình tĩnh lại khoa trương như vậy.
Mà những sếp tổng đòi nợ và đám cậu chủ Bạch Hạo Thành đều nghi ngờ, chuyện này có gì đáng buồn cười chứ? Với năng lực của bọn họ hoàn toàn có thể biến chuyện lần này thành điểm nóng trong xã hội, đồng thời chỉ ra bên sai chính là Tần Minh của trại lớn Lâm thị này.
Tất Nguyên cười rất lâu mới thở hổn hển nói: "Nếu các người dựa vào bản lĩnh của mình có thể sống sót ra khỏi vùng núi sâu này thì cứ việc tìm truyền thông mà tiết lộ"
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, lời Tất Nguyên nói đã thức tỉnh bọn họ.
Bọn họ phải làm sao mới rời khỏi vùng núi sâu Tương Tây có địa hình phức tạp, từ trường không ổn định, không hề có tín hiệu này?
Bọn họ thật ra có người dẫn đường nhưng lại không có thuyền.
Nếu bọn họ đi bộ về thì chín mươi phần trăm là phải chết, chẳng khác nào đi chịu chết. Ở đây chẳng phải đã có một người bị trúng độc rồi sao? Bọn họ không có can đảm đi nữa.
Người Thổ Trại hoàn toàn không để ý tới tình cảnh bi thảm của bọn họ, bọn họ vừa đói lại vừa mệt, chết đói cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sau khoảng một giờ, đám người Tất Nguyên đều đã ăn no, ợ một cái rồi vươn vai muốn quay vào trại.
Các phú hào lại tính chờ xương và thức ăn thừa của đám người Tất Nguyễn, dù sao trên đó hẳn còn có ít thịt, cho dù dính nước bọt thì bọn họ vẫn có thể ăn được.
Nếu không bọn họ có thể làm sao?
Bọn họ sẽ thật sự vì ăn một bát cơm mà đưa cho hắn ta một trăm triệu à? Không có cửa đầu. Trong lòng mỗi người đều đã nghĩ kỹ rồi, phải để cho đám rác rưởi Tất Nguyên thấy được khí phách của mình.
Nhưng các phủ hào kia đã tính sai rồi. Tất Nguyên dùng một đĩa lớn đựng thịt và xương. Sau đó có thằng nhóc kéo ba, bốn con chó từ trong Thổ Trại đi ra, mấy con chó lại vây quanh cái đĩa lớn và bắt đầu ăn tiệc. "Gâu gâu gâu... Còn có một con chó săn lông vàng không ngừng sủa các phủ hào như đe dọa bọn họ dám qua cướp sẽ tấn công lại.
Điều này...
Đây chẳng phải là đang sỉ nhục bọn họ thậm chí không bằng chó sao?
Cậu Trương tức giận hét lên: "Chúng quá khinh người rồi! Lâm Viễn Vọng, ông tưởng mình vượt qua kiếp nạn này là có thể lên trời sao? Ông đắc tội nhà ông Tần ở thành phố Hải, bây giờ còn đắc tội cả chúng tôi, sau này ông còn có thể tồn tại trong giới quyền quý ở Hoa Hạ nữa sao?"
Nhưng không ai để ý tới bọn họ, lời cậu Trương nói chẳng khác nào gió thoảng mây bay.
Cuối cùng, đám chó ăn sạch chỉ để lại một đống xương vụn và canh thừa, đĩa vẫn để đấy nhưng không ai muốn lấy nữa. Đồ như vậy thì ai còn nuốt trôi được? Trước kia bọn họ đều là tỷ phú thường ăn các món ngon vật lạ.
Thật ra vào lúc nửa đêm cũng có mấy người to gan muốn lẻn vào trong trại ăn vụng nhưng không ngờ người của Tần Minh và Lâm Viễn Vọng vẫn luôn thay phiên nhau canh gác, theo dõi từng hành động cử chỉ của bọn họ. Những người này vừa leo vào trong đã bị đánh đuổi ra.
Sau khi ầm ĩ một trận như vậy, không ai còn dám làm loạn nữa.
Một đêm trôi qua, hôm sau Tần Minh dậy thật sớm. Các gia đình trong trại lớn đã thổi lửa nấu cơm, mùi thức ăn buổi sáng thơm lừng lại kích thích từng phú hào đang tập trung ở cổng trại lớn.
Tần Minh với một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm bánh dày thảnh thơi đi ra khỏi cổng trại, bên cạnh còn có hai con chó đất vẫy đuôi đi theo.
Tần Minh vừa xuất hiện lập tức kích thích những doanh nhân tới đòi nợ đang vừa đói vừa mệt lại vừa buồn ngủ. Bọn họ đói tới mức bụng kêu ọc ọc từ lâu, mắt đỏ ngầu, xông lên giống như bầy ong vỡ tổ. Bọn họ không quan tâm nhiều, chỉ muốn cướp thức ăn và bắt Tần Minh làm con tin
Nhưng Tần Minh đối mặt với hơn ba mươi người đàn ông dường như đã phát điên lại vẫn thảnh thơi tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cổng. Những người này sắp tới gần Tần Minh thì bị A long đi theo phía sau anh cầm gậy đánh cho ngã sấp xuống đất.
Bốp bốp bốp, A Long múa một cây gậy trúc, người nào tới thì đánh người đó, hết đập đầu tới gạt chân, trong nháy mắt cả đảm phủ hào ngã xuống đất.
Tần Minh thảnh thơi uống một ngụm sữa đậu nành, chậm rãi nói: "Các người đúng là không biết xấu hổ. Nhà họ Lâm đã không chào đón các người, các người còn mặt dày mày dạn đứng ở cổng không chịu đi. Theo tôi được biết, tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị đã liên lạc với chuyên viên pháp chế trong công ty của các người và sẵn sàng trả lại khoản vay, chỉ chờ các người xác nhận thôi đấy."
Bạch Hạo Thành mắng: "Tần Minh, anh chỉ là một thằng ở rể thì đắc ý gì chứ? Anh đừng biết rõ còn giả vờ hồ đồ. Ở nơi núi hoang rừng thẳm này, anh đập nát thuyền của chúng tôi thì chúng tôi làm sao đi được? Anh muốn ép chết chúng tôi sao? Anh chính là một hung thủ giết người."
Tần Minh cắn một miếng bánh dày nói: "Thật sao? Anh đứng đây nói có tác dụng à? Các anh có chứng cứ về việc tôi đập thuyền sao? Tôi có cản đường các anh sao?"
Lời Tần Minh nói lại làm đám sếp và tỷ phú im lặng. Hình như đúng thể thật, bọn họ bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tất cả chỉ vì Tần Minh giúp đỡ nhà họ Lâm, còn bọn họ lại đắc tội nhà họ Lâm, bây giờ bọn họ thật sự hối hận rồi.
Tần Minh chép miệng nói: "Cái bánh dày này hơi dính rằng, tôi không muốn ăn, bán rẻ cho các anh mười triệu, có ai mua không?"
Dáng vẻ bố thí của Tần Minh làm đám sếp và cậu chủ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù bọn họ vô cùng căm hận lại chẳng làm gì được anh, đúng là khiến người ta tức chết rồi.
Đột nhiên, một ông sếp trông gầy yếu trong đám người giơ tay nói: "Tôi... tôi mua, nhưng tôi làm sao chuyển khoản cho cậu được?" "Sếp Triệu, không được đâu." "Cậu ta muốn làm tan rã ý chí của chúng ta, ông không thể mắc lừa được." "Ông Triệu, đừng bị lừa.
Sếp Triệu đẩy mọi người ra và mắng: "Ông đây không muốn chết ở đây. Khí phách có thể thay cơm ăn được sao? Tôi muốn sống sót ra ngoài."
Tần Minh ngoắc tay, đám người Tất Nguyên lập tức cầm thiết bị liên lạc vệ tinh và một laptop chất lượng cao, muốn đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến cũng không có vấn đề gì. Sau khi truy cập tín hiệu, laptop lại có thể kết nối với Internet.
Dưới sự giám sát của đám người Tất Nguyên, sếp Triệu thật sự chuyển mười vào tài khoản của Tần Minh, sau đó cầm cái bánh dày còn lại của anh và ăn ngấu nghiến.
Sếp Triệu vừa ăn vừa rơi nước mắt: "Đây là cái bánh dày đắt... đắt tiền nhất mà tôi từng ăn. Quả nhiên giá trị của bất kỳ sản phẩm nào không nằm ở giá thành của bản thân nó mà chỉ liên quan tới vị trí của nó." ực ực, những người khác không được ăn đều điên cuồng nuốt nước bọt.
Qc ọc... Hơn bốn mươi người có mặt ở hiện trường đều đói bụng không chịu nổi.
Đột nhiên, có người bước tới nói: "Sếp Tần, chắc bây giờ nhà họ Lâm đều nghe theo cậu đúng không? Tôi biết chúng tôi đồng loạt ép Lâm Viễn Vọng trả tiền là không đúng nhưng chúng tôi cũng có khó khăn riêng. Cậu cứ nói thẳng đi, chúng tôi phải làm sao thì cậu mới bỏ qua cho chúng tôi?"
Tần Minh mỉm cười: "Các anh sớm thành thật như thế thì việc gì phải chịu khổ chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT