Không ai có thể ngờ tới điều kiện của Thần Minh.

Không ai ngờ rằng Tần Minh hoàn toàn không quan tâm đến việc nhà họ Lâm mang lại bao nhiêu lợi ích, ngược lại càng thưởng thức Trương Toàn Chân hơn.

Tần Minh cảm thấy mình phải học hỏi rất nhiều điều từ Trương Toàn Chân, nếu không sau này sợ rằng anh sẽ không đủ năng lực để quản lý tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, Thật ra khi vừa đến thổ trại của nhà họ Lâm và gặp được Trương Toàn Chân, Tần Minh đã có ý nghĩ này rồi.

Bây giờ nhân cơ hội này, còn không tính kế lôi ông ta vào sao? "Ồ? Hóa ra là chuyện này à." Lâm Vân Đống rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng Tần Minh muốn nhận mình làm thầy. Thật ra Tần Minh hoàn toàn không biết Lâm Vân Đống, cũng không biết ông ta có bản lĩnh lớn đến mức nào, ngược lại Lâm Vân Đống tự mình suy diễn.

Thật ra Lâm Vân Đống cũng rất khó xử, lần này ông ta mời Trương Toàn Chân đến chữa cháy, mặc dù có ân tình năm đó nữa, nhưng cũng không thể quá cưỡng cầu được, phải thuyết phục Trương Toàn Chân làm cố vấn gì đó trong doanh nghiệp, nói trắng ra còn không phải là làm cấp dưới của Tần Minh sao?

Nhưng mà nếu ông ta không mở lời, Tần Minh chắc chắn sẽ tìm cớ từ chối, không cứu nhà họ Lâm.

Lâm Vân Đống kéo Trương Toàn Chân qua, tò mò hỏi: "Cậu Tần không biết thân phận và địa vị của ông sao?"

Trương Toàn Chân cười mỉa mai: "Hai tháng trước, cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường không có gì nổi bật giữa biển người mênh mông thôi. Một tấm lệnh bài giàu có đã khiến cho cậu ta trở nên bất phàm, không biết tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà tôi cũng rất thích tên nhóc này, mặc dù bây giờ vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng đúng là một nhân tài có thể đào tạo được."

Lâm Vân Đống lại nói: "Vậy ý của Trương chân nhân thế nào? Bây giờ nhà họ Lâm tôi trong ngoài khốn đốn, còn đắc tội với nhà họ Tần, rất nhiều dòng họ giàu có đều không dám qua lại với chúng tôi. Tôi cũng không thể không cúi mình nhờ ông cứu giúp nhà họ Lâm tôi ấy.

Lâm Vân Đồng nói rất tủi thân, nhưng cũng là khẩn cầu Trương Toàn Chân nghe theo Tần Minh.

Trương Toàn Chân bấm tay tính toán nói: "Không vội, không vội, đợi lát nữa tôi sẽ đưa ra quyết định. Nếu như tôi và cậu ấy có duyên thì không cần ông nói giúp, tự nhiên sẽ ở cùng nhau!" “Ồ? Một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì khác sao?" Lâm Vân Đồng nghi hoặc hỏi: "Trương chân nhân, không phải ông chỉ nói lời này để lịch sự từ chối tôi thôi đấy chứ? Nếu ông không đồng ý, tôi từ chối cậu Tần kia là được. Số nhà họ Lâm tôi đã định sẵn là sẽ diệt vong, tôi không oán trách ông đâu.

Mồm nói là không oán trách, nhưng ánh mắt và giọng điệu của Lâm Vân Đống lo lắng hơn bất cứ ai khác.

Trương Toàn Chân không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Tôi vừa gặp con trai ông, Lâm Viễn Vọng, ấn đường tối đen, hai mắt nổi sát khí, sợ là sẽ gặp họa. Kiếp nạn này của nhà họ Lâm ông cần phải có Thái thọ tinh giảng thế. Tôi đuổi theo Thái thọ tình từ phía Bắc đến đây, đoán là tên nhóc Tần Minh này rồi, lại xem cậu ấy xử lý chuyện lần này như thế nào, nếu như thỏa đáng, tôi liền nghe lời ông làm cố vấn cho cậu ấy vậy!"



Hai người xì xào một bên, ai cũng biết là đang thương lượng, Tần Minh cũng không vội, nếu đã muốn tính kế Trương Toàn Chân thì anh vẫn còn một kế dự phòng, khiến Trương Toàn Chân không thể không nghe theo.

Nhưng mà, hai người già vẫn chưa nói xong thì chị Bạch Anh đột nhiên chạy đến.

Chị Bạch Anh thở hổn hển nói: "Cô chủ, ông chủ, không hay rồi, những chủ nợ kia đã tới cửa rồi, đang ép trưởng họ. Bây giờ trưởng họ đang leo lên mái nhà muốn nhảy lầu."

Mọi người nghe tin, Lâm Viễn Vọng lại bị ép phải nhảy lầu?

Mọi người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng chạy ra ngoài. Tòa nhà chính cao năm tầng, nhưng tầng năm không phải là phòng, mà là mái hiên lát ngói xám, bình thường không trèo lên được, nhưng Lâm Viễn Vọng lại leo lên, còn đứng trên thanh ngang, chỉ cần hụt chân ngã xuống đầu hướng xuống đất là coi như xong đời.

Ảnh hoàng hôn đỏ như máu chiếu rọi thôn làng, một mảnh thê lương. "Viễn Vọng, con xuống đây, có khó khăn gì mà không thể vượt qua được chứ?" Một bà cụ lo lắng khóc lóc kêu lên. Có vẻ đó là mẹ của Lâm Viễn Vọng, tóc bà cụ đã bạc trắng, sao có thể chịu được cảnh người tóc bạc tiến kẻ đầu xanh chứ. “Viễn Vọng, đừng làm chuyện ngốc nghếch, con trai chúng ta vừa gọi điện về bảo là đã góp đủ tiền rồi, thằng bé đang trên đường về, anh phải kiên lên." Một người phụ nữ trông khá trẻ và xinh đẹp, chắc là vợ của Lâm Viễn Vọng. Có thể là đã bôi kem dưỡng da trùng độc nên khuôn mặt nhìn giống như chị em của Lâm Vũ Nhu vậy. "Trưởng họ, đừng nhảy... "Chú Lâm, đừng nhảy, chúng cháu tin chú." "Chú Lâm, cùng lắm thì làm lại từ đầu không được sao? Chú mau xuống đi.

Dân làng vây quanh tòa nhà cao tầng, đều khuyên Lâm Viễn Vọng đi xuống, nhưng Lâm Viễn Vọng chỉ coi như không nghe thấy.

Ông ta lau nước mắt trên khóe mắt và khóc trước ánh mặt trời đang lặn: "Lâm Viễn Vọng tôi cả đời đều làm việc thiện. Riêng khoản tiền quyên góp từ thiện cũng đã không dưới chục tỷ, xây dựng trường học, ủng hộ phát triển y tế của tỉnh, trang thiết bị tiên tiến tặng đi cũng không dưới chục tỷ. Tôi không bao giờ coi trọng tiền bạc, ha ha, cuối cùng tôi lại bị đồng tiền đẩy đến đường cùng"

Lâm Viễn Vọng nói vô cùng bị thương, mọi người đều thương cảm.

Ông ta lại nói: "Bạn bè của tôi, những người tôi đã từng giúp càng không kể xiết. Đời này tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì trái với lương tâm, tại sao tôi lại có kết cục như vậy?

Tôi đã làm sai điều gì? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?" "Tôi không phục! Ông trời xấu xa, tôi không phục, tôi muốn xuống địa ngục, tôi muốn nói rõ ràng với ông."

Mọi người nghe Lâm Viễn Vọng bị thương phẫn nộ tố cáo với ông trời, đều đồng loạt lắc đầu, sau hơn hai tháng chạy vạy cầu cứu, kết quả chỉ quyên góp được năm tỷ, thậm chí còn không đủ trả tiền bồi thường hợp đồng. Bình thường ông ta khách quý chật nhà, vừa xảy ra chuyện thì những người bạn đó đều làm rùa rụt đầu, bởi vì nhà họ Lâm và nhà họ Tần tại Thượng Hải đã trở mặt với nhau rồi.



Đối phương thực sự quá mạnh, đều không muốn vì nhà họ Lâm mà bản thân mình xảy ra chuyện bất ngờ gì.

Lâm Vũ Nhu không biết bị người nào làm mất đi sự trong trắng và cũng không thể tìm thấy người đó, lại còn khiến Lâm Vũ Nhu trở thành giày rách, thành trò cười trong giới nhà giàu. Lâm Viễn Vọng vẫn luôn thương yêu con gái mình, người mong con gái mình có thể gả vào nhà giàu và hưởng phúc như ông ta càng bị kích thích lớn hơn.

Cho dù biết hung thủ là Tần Uy Viễn, nhưng lại không có chứng cứ, mà bây giờ người ta dựa vào nhà họ Tần tại Thượng Hải, có chỗ dựa nên không sợ, không có cách nào tố cáo mà chỉ có âm thầm chịu thiệt.

Mọi người vẫn cố gắng khuyên nhủ, nhưng những chủ nợ bên dưới lại không làm nữa, cầm bản hợp đồng đã ký lúc trước nói: "Ông chủ Lâm, không phải chúng tôi đuổi cùng giết tận, chúng tôi không lấy được hàng thì cũng không thể bàn ăn nói với sếp lớn được, bên phía chúng tôi cũng rất khó xử, chúng tôi cũng phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng nữa." "Ông chủ Lâm, tôi tán gia bại sản ký hợp đồng mua kem dưỡng da trùng độc với ông, còn có cả trùng độc kéo dài tuổi thọ nữa. Nếu tôi không thể giao hàng thì công ty của tôi sẽ sụp đổ mất, tôi cũng có chỗ khó của tôi chứ." "Ông Lâm à, nhà ông là dòng họ đã trăm năm, sẽ không thực sự không bồi thường nổi một tỷ cho tôi đấy chứ? Đây mới chỉ là tiền bồi thường gấp hai lần mà thôi, của họ nhiều hơn, của tôi ít, ông trả cho tôi có được không? Chúng ta là anh em nhiều năm rồi, ông không thể hại người anh em như tôi được." "Gâu gâu gâu." Lũ chó trong thôn sủa ầm ĩ về phía những người này, nhưng mà bị người dân kéo lại, không dám thả chó cắn người.

Tần Minh nhìn thấy những người đến đòi nợ này, thế mà lại cả đám cùng đến một lúc, tận hơn ba mươi chủ nợ.

Anh nghi hoặc hỏi: "Không phải là người bình thường không biết vị trí cụ thể của thổ trại nhà họ Lâm sao? Bình thường Lâm Viễn Vọng thường ở trong phòng làm việc của công ty du lịch tại thành phố Đại Dung đúng không?"

Mọi người xung quanh đều nhìn anh, không hiểu Tần Minh đang muốn ám chỉ điều gì.

Tần Minh nói tiếp: "Những người này rõ ràng là có tổ chức và tính toán trước, phía sau e rằng có người quen thuộc với thổ trại của nhà họ Lâm âm thầm giúp đỡ"

Trương Toàn Chân sửng sốt hỏi: "Tiểu Tần, ý của cậu là Tần Uy Viễn đến rồi?"

Tần Minh nói: "Không phải sau khi Tần Uy Viễn có thể lực chống lưng cho, không cần lý hôn mà rời khỏi nhà họ Lâm rồi sao? Còn muốn có sách dạy nuôi trùng độc bí truyền của nhà họ Lâm nữa, ông cho rằng anh ta sẽ từ bỏ sao? Dù sao thì anh ta cũng là người ngoài, sau khi vào thổ trại chắc chắn là biết được trùng độc của nhà họ Lâm có học thức và ưu thế, sợ rằng muốn nhờ vào nó để đứng vững trong nhà họ Tần tại thành phố Thượng Hải"

Trương Toàn Chân gật đầu trả lời: "Có lý, xem ra lần này náo nhiệt rồi đây."

Mộc Tiêu Kiều nói: "Chồng à, nhà họ Lâm cũng thật đáng thương, nếu anh có thể giúp được thì giúp đỡ họ được không?"

Tần Minh còn chưa trả lời, một người trong đám đông đã đứng lên lớn giọng trước mặt mọi người: "Tôi có năng lực giúp nhà họ Lâm vượt qua khó khăn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play