Mộc Tiêu Kiều nhanh nhẹn túm lấy tay Lâm Vũ Nhu đang vươn tới, không cho Lâm Vũ Nhu kéo râu giả trên mặt Tần Minh xuống, lạnh lùng chất vấn: "Cô Lâm, cô muốn làm gì vậy?"
Lâm Vũ Nhu khẽ giật mình, không ngờ lại bị Mộc Tiêu Kiều ngăn lại. Cô ta rút tay về nói: "Không có gì, hình như râu trên mặt anh Trần là giả đúng không, sao một bên như sắp rơi ra kìa?"
Tần Minh vội đưa tay dính lại râu giả, thầm kêu nguy hiểm quá, anh mà để Lâm Vũ Nhu nhận ra anh là người đã ngủ với cô ta thì không biết hậu quả sẽ như nào nữa.
Không thể nào là diệt sâu bình thường nữa, anh còn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tần Minh nói: "Râu giả hay không không sao cả, tôi giàu là đủ rồi."
Câu này khiến Lâm Vũ Nhu sinh lòng cảnh giác, Tần Minh đang ám chỉ cô ta đừng nhiều chuyện, còn nhiều chuyện nữa thì sẽ không cho vay tiền.
Tuy tò mò nhưng Lâm Vũ Nhu vẫn che đậy bằng nụ cười, không nói gì nữa.
Trải qua hơn một tiếng lặn lội đường xa, cuối cùng đám người cũng vượt qua núi cao sông rộng, đi đến một thôn làng. Địa hình nơi này khá bằng phẳng, từ xa đã thấy khỏi bếp, ruộng bậc thang, một số nhà gỗ kiểu cũ, nhà ở san sát, nhìn cũng phải tầm nghìn hộ đấy chứ?
Sâu trong ngọn núi này có một ngôi làng giữ được hệ sinh thái khá nguyên sơ, đó là thổ trại Lâm Thị.
Phong cách kiến trúc cổ kính, vô cùng đẹp mắt, nhưng bạn sẽ không tìm được hai căn nhà giống nhau. Hai bên có dãy núi bao quanh, đâm vào mây trời, có núi nhỏ như hòn non bộ trong vườn.
Có núi đất, đất vàng đất đen, có núi đá, đá xanh đá trắng, có chỗ thoai thoải, có chỗ thì lại dựng đứng lên.
Sau khi đi vào thôn có luồng hơi lạnh phả vào mặt khiến tinh thần sảng khoái, A Long không kìm được khen: "Dưỡng già ở nơi như này cũng khá hay, khung cảnh rất tốt."
Lâm Vũ Nhu kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, thôn chúng tôi là thôn sống lâu mà, cụ ông lớn tuổi nhất hiện nay đã một trăm linh sáu tuổi, rất nhiều cụ ông cụ bà cũng đều từ chín mươi tuổi đổ lên, mà còn rất khỏe mạnh nữa!"
Tần Minh vô cùng tò mò, nói: "Xã hội hiện đại đều đô thị hóa cả rồi, sao vẫn còn người trẻ bằng lòng ở sâu trong núi vậy? Ba mẹ tôi không muốn ở trong thôn nên chuyển lên thị trấn rồi."
Lâm Vũ Nhu nói: "Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nơi này là kho báu tổ tiên để lại cho chúng tôi, là cội nguồn của chúng tôi. Rời khỏi nơi này tộc Lâm Thị chúng tôi sẽ không còn gì cả."
Đi sâu vào nơi này còn có thể nhìn thấy cột điện, ven đường có chó sủa không ngừng. nhưng sự xuất hiện của Lâm Vũ Nhu khiến không ít người dân mừng rỡ, thi nhau đi đến hỏi thăm.
Câu họ hỏi nhiều nhất là "Cô cả tìm ra cách chưa", hiển nhiên bây giờ tộc Lâm Thị đang gặp phải phiền phức lớn, người dân đều mong cả nhà Lâm Viễn Vọng tìm được cách.
Phe phải dòng họ ở phía nam Hoa Hạ là vấn đề lịch sử từ xưa đến nay, dù ở xã hội hiện đại, môi trường thị tộc phong kiến như này vẫn còn tồn tại.
Nhà Lâm Viễn Vọng không chỉ là tộc trưởng tộc Lâm Thị mà còn là trưởng thôn, nằm giữ kế sinh nhai của toàn thân, tộc Lâm Thị hoạt động mạnh ở Tương Tây, dựa vào thế lực dòng họ để mở rộng sức ảnh hưởng.
Tần Minh đi dọc theo con đường nhỏ trong thôn, thu hút không ít ánh mắt quan sát. Bởi vì đám A Long mang trang bị trên người khiến người dân cảm nhận được nguy hiểm nên ánh mắt có phần hằn học.
Nhất là đám A Long và Tất Nguyên đứng xung quanh Tần Minh, bảo vệ Tần Minh ở chính giữa, thể hiện rõ sự đề phòng càng khiến người dân không có thiện cảm.
Lâm Vũ Nhu nói: "Anh Tần, tôi tạm thời thu xếp cho các anh nghỉ ngơi trong trại nhé, tôi sẽ bảo đảm Lâm Triều Phong trả lại năm mươi triệu lừa của các anh, rồi để ba tôi nói chuyện với các anh, hi vọng có thể hợp tác với các anh."
Tần Minh nói: "Chúng tôi là khách mà, cứ nghe theo sắp xếp của cô đi."
Một lát sau bà lão hôm qua xung đột với họ cũng hóng được tin chạy đến, bà ta sốt ruột kéo Lâm Vũ Nhu, nói nhỏ vài câu vào tại cô ta, sắc mặt Lâm Vũ Nhu lập tức thay đổi, cô ta vội vàng đi vào trong thôn.
Bà lão kia, cũng chính là chị Bạch Anh dẫn theo Lâm Minh Vĩ mà Tần Minh tóm được hôm qua đến xin lỗi: "Anh Tần, vô cùng cảm ơn anh đã rộng lượng đưa cô chủ của chúng tôi về. Bà lão này thay mặt đám cháu hư hỏng xin lỗi anh vì xung đột tối qua
Nói xong bà lão cúi người thật sâu, bà lão này có vẻ lớn tuổi, nhìn mà chỉ sợ bà ta bị gãy lưng.
Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở Tương Tây, Tần Minh cảm thấy bọn họ không phải người vô lý, xung đột trước đó hoàn toàn do đám con cháu lừa tiền, không quá to tát nên anh cũng không bất ngờ với thái độ của bà lão này.
Tần Minh không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt nên không nói gì thêm.
Tần Minh thờ ơ hỏi: "Hôm qua ở cửa sân bay là bà giở trò hay là Lâm Vũ Nhu giở trò?"
Chị Bạch Anh giật bắn, vội quỳ xuống, nói: "Là bà già này nhất thời xúc động, hiểu lầm anh Tần, may mà cô chủ kịp thời ngăn tôi lại, anh Tần muốn hận tôi thì tôi không dám trách móc nửa lời, tôi sẵn sàng gánh chịu một mình"
Tần Minh nắm chặt tay, mẹ nó, thì ra là bà già này giở trò. Anh đi lên một bước.
Lâm Minh Vĩ kia lập tức lao ra, nói: "Chuyện lần này là ý của tôi, anh Tần, tôi sẽ trả tiền cho anh. Bà tôi đắc tội với anh ở điểm nào thì Lâm Minh Vĩ tôi sẽ chịu thay bà."
Người của đội ám sát lập tức vây quanh hai bà cháu, mà mấy người dân làng xung quanh cũng nhanh chóng tập trung lại, cầm cuốc, dao phay trong tay vây quanh đám Tần Minh. "Mấy người định làm gì chị Bạch Anh?" "Buông vũ khí xuống, nếu không thổ trại Lâm Thị chúng tôi không chào đón các người đâu." "Này thằng nhóc, tôi cảnh cáo cậu, muốn còn sống đi ra khỏi nơi này thì hãy nhận thức rõ vị trí của mình đi."
Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Chị Bạch Anh quỳ gối trước mặt Tần Minh, quát to: "Tất cả không được nhúc nhích, đây là việc riêng của tôi và anh Tần, là tôi có lỗi với anh Tần, suýt nữa khiến anh Tần rơi vào nguy hiểm, anh Tần muốn phạt tôi tôi không dám oán trách."
Tần Minh nhìn chị Bạch Anh già nua quỳ mọp trước mặt mình, hồi tưởng lại động tác lưu loát trói Mộc Tư Thuần đi của bà ta mà tưởng như hai người.
Anh nhìn người dân không chịu lui lại xung quanh, cau mày nói: "Tôi tạm gác chuyện này sang một bên, nhìn xem hành trình lần này như thế nào đã. Tôi chỉ là người thường, có thù tất báo, có ơn tất đáp, bà hãy nhớ kỹ cho tôi." "Vâng vâng vâng, anh Tần, mời qua bên này." Chị Bạch Anh vui vẻ mỉm cười, đưa tay mời Tần Minh vào ở phòng trống trong trại.
Chị Bạch Anh vừa dẫn đường vừa nói: "Trưởng thôn chúng tôi không ở đây, chắc là tối nay mới về được, cho nên mong anh Trần chờ một lúc. Tiểu Vĩ, cháu phụ trách tiếp đón đoàn anh Tần cho tốt vào, cho cháu cơ hội lấy công chuộc tội đấy."
Đám Tần Minh đi vào phòng khách của nhà sàn, phát hiện nơi này còn có người từ nơi khác, họ dẫn theo vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính đen đứng ở cửa, nhìn có vẻ rất uy nghiêm.
Đi vào bên trong, Tần Minh càng choáng hơn, anh nhìn thấy Trương Toàn Chân.
Lão đạo sĩ thổi tha này ở đây ư? Còn đang ung dung uống trà nữa? Ôi, còn sờ tay cô nàng tiếp đón lão nữa?
Tần Minh vừa thấy Trương Toàn Chân liền nổi trận lôi đình, lập tức cầm dao xông về phía Trương Toàn Chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT