A Long vội gọi điện thoại tới và nói: "Cậu chủ, tôi có phát hiện lớn cần cậu tới đây ngay."
Tần Minh cúp máy: "Tiểu Thuần, bên kia có chuyện, em...
Mộc Tư Thuần rưng rưng nước mắt nói: "Anh rể, anh có chịu trách nhiệm với em không?"
Tần Minh nói năng đầu ra đấy: "Có, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Anh cho em hôn lại, nếu hôn một lần không đủ thì em hôn thêm vài lần, hôn đến khi em cảm thấy không bị thiệt mới thôi, em thấy thế nào?" "Anh rể mơ đẹp nhỉ?" Mộc Tư Thuần nghe được câu nói không biết xấu hổ này của Tần Minh thì chợt nín khóc, mỉm cười: "Được rồi, chúng ta mau đi làm chuyện quan trọng trước đã."
Tần Minh chợt nghĩ: hiếm khi Mộc Tư Thuần không gây thêm rắc rối, khi gặp chuyện lớn còn rất ngoan. Hai chị em đều có phần giống nhau về điểm biết coi trọng đại cục này.
Không thể không nói, Mộc Hạo chẳng ra sao, các cô con gái mà ông ta nuôi đều có khuyết điểm riêng nhưng vẫn là người lương thiện, biết quan tâm tới người khác.
Hai người theo gợi ý của A Long đi tới một chỗ nhà nước sát trấn cổ Phượng Hoàng, bên cạnh vẫn có mấy chiếc thuyền gỗ.
Khi Tần Minh tới đây, đúng lúc nhìn thấy Trương Hiến Dân và một đám người cầm túi da màu đen đựng đầy tiền nhảy lên thuyền gỗ, nhanh chóng khua mái chèo rời đi.
Mà trong một cửa hàng bán đặc sản địa phương gần đó lại vọng ra tiếng đánh nhau.
Tần Minh vừa đi vào, lập tức nhìn thấy A Long dùng một tay nắm cổ một người đàn ông vạm vỡ cởi trần đập vào tủ trưng bày trong cửa hàng phát ra một tiếng “rầm”, các loại đặc sản địa phương rơi đầy đất. "Anh Long cẩn thận phía sau." Tần Minh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông từ trên tầng nhào xuống định khóa cổ A Long.
A Long phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh rồi thúc đầu gối vào bụng gã. "A!" Người kia đau đến mức nằm co người trên mặt đất, không bò dậy nổi.
A Long bước nhanh ra ngoài đầu cầu nơi đỗ thuyền rồi nhìn sông bất lực thở dài. Đối phương chèo thuyền xuôi theo dòng nước nên tốc độ rất nhanh, anh ta còn phải ưu tiên bảo vệ an toàn cho Tần Minh nên không thể chạy dọc bờ sông đuổi theo được.
A Long trói hai người chưa rõ lai lịch và giải đến trước mặt Tần Minh: "Cậu chủ, Trương Hiến Dân đã chạy thoát rồi. Anh ta vừa nhìn thấy tôi là hoảng loạn, có hơi kỳ lạ"
Người đàn ông cởi trần kêu to: "Chúng mày là ai? Chúng mày định cướp ngay giữa ban ngày ban mặt à? Bây giờ sắp trưa nên bên ngoài rất đông người qua lại, hành tung của chúng mày sẽ bị lộ thôi. Bọn tao chỉ là người làm ăn buôn bán đàng hoàng. Chúng mày cẩn thận kẻo bọn tao báo cảnh sát bắt hết chúng mày lại đấy."
Bich!
A Long đá vào bụng béo của đối phương. "Á... xin anh đừng đá nữa, đau quá." Người đàn ông cởi trần vội vàng xin tha: "Tôi thật sự chỉ là người kinh doanh đàng hoàng, bán ít quà cho khách thôi." "Mày không muốn chịu khổ thì đàng hoàng lại cho tao." A Long quát: "Nói đi, chúng mày đang làm gì?"
Một người đàn ông gầy yếu khác nói: "Chúng tôi thật sự chỉ là người làm ăn buôn bán đàng hoàng ở đây thôi. Mấy người vừa rồi là khách quen của chúng tôi, tôi tưởng các anh và anh ta có mâu thuẫn mới giúp anh ta chạy trốn"
Tần Minh nhìn cửa hàng nhỏ bằng gạch bùn đã lâu năm, không thấy có cơ quan gì đặc biệt.
Anh dặn dò: "A Long, tạm thời đóng cửa hàng để tránh có người qua đây."
Trong lúc A Long đi đóng cửa hàng, Tân Minh bắt đầu kiểm tra căn nhà cũ này. Trong nhà có một cái giếng cạn rất sâu tối đen như mực.
Tần Minh dùng điện thoại soi xuống giếng thì phát hiện ra một bóng người.
Anh lập tức bảo A Long tìm một dây thừng để xuống đưa người lên. Kết quả người đưa lên được lại là Trương Hiến Dân không đeo kính?
Sao lại có hai Trương Hiến Dân? Bọn họ là đôi song sinh à? Không, không thể như vậy được.
Trương Hiến Dân này rõ ràng trồng tiều tụy hơn nhiều. "Chuyện này là sao? Chúng mày mua bán người à? Đây là sếp Trương của tập đoàn du lịch Thế Kỷ thành phố Đại Dung. Chúng mày đừng nói không quen, người vừa trốn khỏi đây cũng giống hệt anh ta." Tần Minh kéo Trương Hiến Dân đã hôn mê tới trước mặt hai người chủ cửa hàng.
Hai người này nhìn thấy Trương Hiến Dân tiều tụy đang hôn mê thì đều im lặng. Vào lúc này, bọn chúng càng ngụy biện chỉ càng lộ ra nhiều hơn thôi.
Tần Minh phân tích: "Nói vậy, Trương Hiến Dân mà tao gặp hôm nay là giả, người này mới là thật. Chà chà chà, chúng mày lừa người còn tính lừa cả tao à? Chúng mày còn gì để nói nữa?" "…." Hai người kia vẫn im lặng.
Tần Minh dứt khoát vung tay lên: "Nếu chúng nó không muốn nói thì cứ kéo về, từ từ tra hỏi."
A Long lập tức gọi điện thoại bảo Tất Nguyên phải người qua. Lát sau, nhóm người Tất Nguyên với số lượng đông đúc chạy tới.
Mấy nhân viên y tế trong đội ám sát thải Trương Hiến Dân ra và lập tức tiến hành cứu chữa. Sau khi bọn họ bận rộn một lúc, ông ta mới từ từ mở mắt ra. "Phù phù... Tôi được cứu rồi à?" Trương Hiến Dân yếu ớt nói: "Cậu nhóc, cậu là ai? Cậu đã cứu tôi sao?"
Tần Minh nói: "Cứ xem là vậy đi."
Tất Nguyên bước tới nói to: "Anh Trương, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Tất Nguyên đây. "Ồ, anh Tất à." Trương Hiến Dân yếu ớt nói.
Tất Nguyên mất hứng nói: "Lao bà nội anh à, anh có thể đừng gọi biệt danh của tôi không hå?"
Trương Hiến Dân cười ha hả: "Xem ra thật sự là anh rồi. Ôi anh Tất, lần này tôi bị người khác tính kể nên phải cẩn thận đề phòng. Có người sau khi trang điểm thì giống hệt tôi, còn nhốt tôi ở đây đã hơn một tuần rồi. Này, thằng nhóc này là đàn em của anh à?"
Tất Nguyên vội tránh ra và nói: "Ôi, anh Trương, anh đúng là dám nói đấy. Đây là cậu chủ của chúng ta, người thừa kế của ông Thường" "Cái gì?" Trương Hiến Dân kinh ngạc rồi lập tức lấy lại tinh thần cẩn thận quan sát Tân Minh, cuối cùng than: "Hóa ra là cậu chủ đã cứu tôi. Cấp dưới thẹn với cậu chủ, suýt nữa đã khiến cậu chủ cũng rơi vào trong bẫy của đảm gian xảo nhà họ Lâm."
Tần Minh nhíu mày, không quan tâm tới chuyện khác chỉ hỏi: "Nhà họ Lâm à? Có phải nhà họ Lâm gia tộc lớn ở Thổ Trại Tương Tây không?"
Trương Hiến Dân nói: "Vâng, mấy người Lâm Triều Phong kia là người trong gia tộc nhà họ Lâm. Gia tộc của bọn họ rất nổi tiếng ở Tương Tây nên những người có quan hệ bạn bè rộng rãi đều biết tới. Nhưng Thổ Trại của bọn họ cách thành phố Đại Dung hơi xa. 11
Tần Minh vỗ tay nói: "Khó trách tên Trương Hiến Dân giả kia nhìn thấy tôi lại căng thẳng. Đó là gã có tật giật mình, còn nói không quen biết với nhà họ Lâm gia tộc lớn Thổ Trại là hoàn toàn nói dối, vì chúng chính là người của nhà họ Lâm, biết tôi tới gây rắc rối"
Tất Nguyên hỏi tới: "Anh Trương, sao chúng lại muốn đóng giả anh?"
Trương Hiến Dân nói: "Chúng làm vậy còn không phải vì tiền sao? Chúng vốn quen biết tôi. Tên Lâm Triều Phong đóng giả tôi còn là bạn bè quen biết với tôi nhiều năm. Trong một bữa tiệc khuya, chúng đột nhiên uy hiếp tôi "thụt két" của công ty cho chúng. Tôi tận tụy làm việc trong tập đoàn hơn ba mươi năm, đã xem tập đoàn thành gia đình thứ hai của mình nên tất nhiên không chịu, sau đó chúng trói tôi lại."
Tần Minh nghi ngờ nói: "Dù sao đối phương cũng là gia tộc quyền quý, chẳng lẽ còn thiếu tiền tới mức bí quá hoá liều, vì số tiền đó mà phải làm chuyện vi phạm pháp luật?"
Trương Hiến Dân nói: "Cậu chủ mới đến nên không biết, thật ra gần đây tôi cũng mới biết được chuyện này. Nhà họ Lâm xảy ra chuyện rồi! Không biết gia tộc Thổ Trại lớn nhất Tương Tây đã xảy ra rắc rối gì, bây giờ rất thiếu tiền."
Mọi chuyện lại rõ ràng.
Nhà họ Lâm xảy ra chuyện nên hai tháng trước mới bảo Lâm Vũ Nhu tìm tới nhà ông Tần ở thành phố Hải để thực hiện cuộc hôn nhân thương mại, kết quả đụng phải Tần Minh khiến anh tự nhiên được lợi. Cuối cùng cuộc hôn nhân thương mại tất nhiên đã thất bại.
Tần Minh cắn môi. Chuyện này còn có nhiều quy định như vậy sao?
A Long hỏi dò: "Cậu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Tần Minh đang định đưa ra quyết định thì điện thoại di động chợt đổ chuông. Đó là Mộc Tiêu Kiều gọi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT