Tục ngữ nói rất hay, thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng.

Tần Minh không thể tưởng tượng được đại tộc Thổ Trại mà người khác hay nói, đến cấp dưới của anh làm việc ở đây mà còn chưa nghe bao giờ, chỉ có thể đợi Trương Hiến Dân đi tìm trước.

Tần Minh đưa Mộc Tư Thuần đến khu phong cảnh gần đó chơi, đúng lúc họ cũng chưa tới bao giờ.

Hai người đến Phượng Hoàng cổ trấn, cổ trấn ban ngày rất yên tĩnh, không đông đúc. Đi một vòng miệng Mộc Tư Thuần không hề ngừng lại, còn mua trang phục và trang sức dân tộc Thổ Trại, đầu đội đủ các loại hoa. Không thể không nói, chỉ cần bạn đẹp thì quần áo kiểu nào cũng mặc được.

Bộ quần áo này của Mộc Tư Thuần còn bị du khách hiểu lầm thành cô gái dân tộc xinh đẹp ở địa phương. Cô ta còn kéo Tần Minh chụp hình khắp nơi, muốn mua một đống đặc sản địa phương, cổ chấp nói phải mang về.

Tần Minh nhìn Mộc Tư Thuần căng tràn sức sống, anh thấy hơi mệt mỏi, tới làm việc à? Hay đến chơi vậy?

Dường như Mộc Tư Thuần nhận ra được việt đen trên mặt anh, cô ta đưa xiên thịt nướng cho Tần Minh: "Anh rể, anh nói trong người anh có trùng độc, vậy tại sao anh không đến bệnh viện chụp CT? Không phải cứ phát hiện rồi lấy giun ra là được sao?"

Tần Minh tuỳ tiện cắn hai cái, nói: "Chụp rồi nhưng không tìm thấy. Hơn nữa đây là trùng độc sống trong huyết mạch, sẽ đi theo mạch máu qua tim. Nếu chết trong mạch máu thì anh cũng sẽ chết vì nhồi máu cơ tim."

Mộc Tư Thuần nghe chữ "chết" thì thấy hơi sợ hãi, bĩu môi nói: "Xin lỗi anh rể, em, em... Có phải em gây cản trở anh không? Em chỉ muốn giúp anh nhưng lại không biết nên làm thế nào? Em chỉ muốn anh đừng rời khỏi nhà em, em chỉ có thể đi theo anh"

Tần Minh cưng chiều xoa đầu Mộc Tư Thuần, nói: "Không sao, tiền càng nhiều thì chuyện phiền lòng sẽ càng nhiều, anh cũng quen rồi. Nhưng có cô gái xinh đẹp như em đi theo, anh thấy vui lắm.

Nghe lời khen của Tần Minh, Mộc Tư Thuần vui vẻ mím môi, cười ngại ngùng: "Em sẽ cho anh ăn hồ lô ngào đường của em"

Tần Minh đang định ăn thì lại ngơ ngẩn vì anh thấy Trương Hiến Dân ở giao lộ phía trước.



Trương Hiến Dân cầm một chiếc túi da màu đen, đi chung với mấy thanh niên mặc đồ dân tộc địa phương. Họ đi vội vàng, đồng thời đi được vài bước là quay đầu lại nhìn, một sợi xích của chiếc túi vô tình bị rách nên mấy xấp tiền mặt dày cộp rơi ra ngoài.

Đầu tiên Trương Hiến Dân nhìn xung quanh đề phòng trước.

Tần Minh giật thót, Trương Hiến Dân không đi hỏi thăm nhà họ Lâm cho anh mà đến khu thắng cảnh là gì?

Nhưng lúc ánh mắt của Trương Hiến Dân chuẩn bị nhìn sang phía Tần Minh, anh vội vã đè Mộc Tư Thuần đang ăn hồ lô ngào đường vào vách tường của cửa hàng bên đường, tránh bị Trương Hiến Dân đang quan sát phát hiện. "A! Anh rể... Anh làm gì vậy?" Mộc Tư Thuần hoảng sợ, cô ta rụt cổ. Đối diện với tư thế ép vào tường của Tần Minh, cô ta không biết nên phản ứng thế nào, chẳng lẽ Tần Minh nhân cơ hội khu thắng cảnh đang có cảm xúc, định hôn cô ta?

Thì ra mọi chuyện đều là âm mưu của anh rể, nói ghét bỏ cô ta, kết quả vẫn đưa cô ta đến khu thắng cảnh ăn uống, còn chèo thuyền, mua quần áo, nhân lúc cô ta đang vui vẻ thì đè cô ta vào tường, sau đó định hôn một cái?

Bình bịch, bình bịch, Mộc Tư Thuần nhìn gương mặt của Tần Minh, chỉ thấy người nóng như lửa đổi, tâm trạng kích động, ngực phập phồng lúc lên lúc xuống.

Cô ta không biết lát nữa Tần Minh mà hôn thì cô ta có nên hôn luôn không? Hay là tất một cái sẽ tốt hơn?

Nhưng mặt Tần Minh nhìn sang hướng Trương Hiến Dân, Trương Hiến Dân nhìn xung quanh thấy không có gì khác thường, ông ta và đồng bọn nhanh chóng nhặt tiền lên rồi bỏ chạy.

Tần Minh âm thầm ra hiệu bằng mắt cho A Long, ý bảo A Long đuổi theo ngay.

A Long và Tất Nguyên đoán đúng rồi, quả nhiên Trương Hiến Dân này có gì đó là lạ nhưng không biết lạ chỗ nào, cứ theo dõi trước rồi bàn sau. "Tiểu Thuần... Tần Minh quay đầu nhìn Mộc Tư Thuần, vậy mà mặt cô ta lại đỏ bừng, cơ thể cứng còng không dám lộn xộn, ánh mắt đảo khắp nơi, không biết sao tự nhiên lại vậy. "Bị bệnh sao?" Tần Minh sờ trán Mộc Tư Thuần, sao tự dưng trán của cô nhóc này nóng vậy? "Không, không, anh rể anh, sao tự dưng anh làm vậy?" Mộc Tư Thuần cảm nhận được tay Tần Minh thì càng sốt sắng hơn. Cô ta liếm môi, hoảng loạn nói: "Đè, đè người ta vào tường, ở đây, ở đây đông người mà."

Tần Minh nói: "Ừm, làm em sợ, thật ra em hiểu lầm rồi, anh."

Tần Minh còn chưa dứt lời, bỗng dưng vài vị khách du lịch nhỏ sau lưng chạy thoăn thoắt chơi đuổi bắt, trong đó có một cậu bé bất cần đụng trúng lưng Tần Minh. Tần Minh không kịp đề phòng nên đầu bị chúi xuống.



Chut!

Lúc đầu Tần Minh chúi xuống, trùng hợp là Mộc Tư Thuần đang ngẩng đầu nên mỗi hai người chạm vào nhau. "!!" Mộc Tư Thuần tròn mắt ngạc nhiên, lòng như dậy sóng: "Nhìn đi, nhìn đi, quả nhiên anh rể có âm mưu. Anh dỗ dành người ta vui đến vậy là muốn lợi dụng. Hu hu, nụ hôn đầu tiên của người ta đó."

Lòng Tần Minh thầm than oan quá, anh không đề phòng sau lưng nên bị một học sinh trung học đụng trúng. Anh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của Mộc Tư Thuần, môi hơi lạnh và có chút ngọt nhẹ của hồ lô ngào đường.

Đôi môi mềm mại khiến Tần Minh cũng thấy bất ngờ, hương thơm và sự dịu dàng của Mộc Tư Thuần làm xương cốt toàn thân anh mềm nhũn. Anh nhịn không được duỗi đầu lưỡi ra. "A!" Mộc Tư Thuần bị kích thích đột ngột nên cơ thể run lên không ngừng, nước mắt lăn dài.

Quá trình này chỉ có bốn năm giây, Tần Minh cảm thấy ảnh hưởng không tốt nên vội vã thả môi cô ta ra. Mỗi đau và trầy, anh bị cô nhóc này cắn một cái.

Mắt Mộc Tư Thuần rưng rưng nước mắt, tội nghiệp nhìn anh, khoé miệng có vết máu của Tần Minh. "Anh trai, em xin lỗi." Ban nãy vì chơi chạy đuổi nên hai đứa trẻ đụng trúng Tần Minh, nhưng cũng xin lỗi rất lịch sự.

Tần Minh phất tay không so đo với trẻ con "Không sao, sau này hai đứa cẩn thận hơn là được."

Tần Minh quay đầu nhìn Mộc Tư Thuần, trông cô ta vẫn đang rất ấm ức. Tần Minh an ủi: "Tiểu Thuần, ban nãy anh phát hiện cấp dưới của anh khá đáng nghi nên mới đè em vào tường để che giấu hành tung, lại trùng hợp bị người ta đụng trúng, chuyện này... Chuyện này trùng hợp quá."

Nhưng tại sao anh lại duỗi đầu lưỡi ra? Em là em vợ của anh mà. Mộc Tư Thuần phồng má chu môi, nước mắt rưng rưng nhưng lại không chảy xuống.

Tần Minh nói: "Anh mới vừa ly hôn với chị em."

Mộc Tư Thuần nói: "Vậy anh phải chịu trách nhiệm với em, nụ hôn ban nãy là nụ hôn đầu tiên của em đó.

Trong lúc hai người đang ưỡn ẹo ngại ngùng, A Long gọi điện thoại đến nói: "Cậu chủ, có phát hiện lớn, cần anh sang đây ngay"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play