Trong tiềm thức, Tần Minh vẫn không tin Trương Toàn Chân lắm, gì mà "tôi bấm ngón tay bói toán sẽ biết cậu sẽ xảy ra chuyện gì". Tuy nhiên, anh bắt đầu cảm thấy ông ta có bản lĩnh. ít nhất thì ông ta đã giải thích tại sao Tần Minh đột nhiên mất khống chế, nổi phản ứng mãnh liệt trước cô gái mình hoàn toàn không có hứng thú. Thì ra là do trùng độc trong người anh tác oai tác quái.
Tần Minh nhìn Triệu Vũ Hân nóng hầm hập trên giường: "Đạo trưởng, ông không thể thấy chết mà không cứu! Tôi và cô ấy đều vô tôi mà!"
Trương Toàn Chân nở nụ cười bí ẩn: "Cứu cũng được thôi, nhưng tôi là thầy bói không lừa già dối trẻ, giá cả rõ ràng, ít nhiều gì cũng phải thu ít phí."
Tần Minh thấy ông ta đòi tiền, bèn nói: "Đạo trưởng hãy ra giá đi."
Trương Toàn Chân chìa tay: "Không nhiều, cậu Tần nợ tôi một ân tình là đủ rồi."
Có câu "nợ tiền dễ trả, nợ ơn khó đáp án tình này không thể đong đếm bằng tiền.
Tần Minh nhưởng mày, có phần bất mãn: "Đạo trưởng đang ép buộc tôi, dùng mạng người để uy hiếp tôi đó. Được thôi, cứu người quan trọng hơn, tôi nợ ông. Mong đạo trưởng mau chóng cứu người!"
Trương Toàn Chân nhìn Tần Minh với vẻ khen ngợi, sau đó cười híp mắt bảo: "Chậc chậc chậc, cậu Tần hiểu lầm tôi rồi. Cho dù tôi không ra tay, cô gái này cũng không mất mạng. Tôi chỉ nói là có lẽ cô ấy sẽ bị thương chứ không bảo cô ấy nhất định sẽ chết. Mong cậu hãy hiểu rõ lời tôi nói." "Đậu xanh rau má! Tên đạo sĩ chết tiệt này, ông bẫy tôi hả?" Tần Minh ngớ người, sau đó đứng bật dậy, xông đến quầy rượu lấy dao định dọa lão già xấu xa này.
Trương Toàn Chân vội trưng ra bộ mặt cười “Bình tĩnh nào, cậu Tân đừng kích động, giết người là phạm pháp đó. Tôi có ép buộc cậu đâu, tự cậu hiểu lầm ý tôi mà, đầu liên quan gì tới tôi."
Tần Minh kề dao vào cổ Trương Toàn Chân mà mắng: "Ông còn chối hả? Ông bẫy tôi thì đừng trách tôi ác. Thôi, mau cứu người trước đã."
Trương Toàn Chân vẫn tươi cười: "Ha ha, cậu Tần đi lấy một gáo nước lạnh đến đây."
Tần Minh lập tức làm theo.
Anh vừa mới rời đi, Trương Toàn Chân lập tức chăm chú quan sát Triệu Vũ Hân và kiểm tra động mạch ở cổ cô ta, sau đó lấy một viên thuốc đen sì trong chiếc túi mà ông ta luôn mang theo rồi cho cô ta uống.
Khi Tần Minh trở về, Trương Toàn Chân nói: "Cậu dùng khăn lạnh lau khắp toàn thân cô Triệu là được."
Tần Minh sững sờ: "Thế thôi hả?"
Trương Toàn Chân đáp: "Thế thôi. À, việc trái lễ chớ xem. Tôi tránh trước đây"
Tần Minh nhìn ông ta bằng ánh mắt oán hận. Thì ra chỉ cần dùng nước lạnh lau toàn thân là được, không có gì khó khăn. Tự dưng tên đạo sĩ chết tiệt này lừa anh nợ một ân tình.
Tần Minh hết cách, đành gọi điện nhờ Tống Dĩnh xử lý. Sau khi Triệu Vũ Hân tỉnh lại, anh xin lỗi và bồi thường, sau đó cũng đi ra ngoài.
Anh trở lại tầng tám mươi tám theo Trương Toàn Chân. Lão già chết tiệt kia đang nằm cạnh quầy bar bằng kính ngắm cảnh đêm ở cao ốc. Tần Minh đi tới ngồi xuống.
Anh mở lời: "Hình như đạo trưởng rất am hiểu mấy loại trùng độc chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết."
Trương Toàn Chân đáp lời: "Trùng độc không phải sự tưởng tượng vô căn cứ, nó là một loài trùng hiếm. Con người thời nay cho rằng trùng độc là thứ không có thật, không khoa học, nhưng ai có cơ hội nghiên cứu chúng chứ? Đó là tuyệt kĩ gia truyền nhà người ta đó. Thời cổ đại, trùng độc có rất nhiều công dụng, góp phần vào việc chữa bệnh cứu người, chữa trị các bệnh nan y, hạ độc quý tộc, nô dịch thuộc hạ"
Tần Minh hỏi tiếp: "Hiện giờ trong người tôi có trùng độc, nếu trùng cái xuất hiện thì tôi không đỡ nổi. Đạo trưởng có cách nào loại bỏ trùng độc ra khỏi cơ thể tôi không? Tôi cắt hậu tạ. "Tất nhiên là tôi có cách." Trương Toàn Chân nói: "Không phải tôi khoe tài đầu, trên khắp Hoa Hạ, số người có thể giải trùng độc cho cậu mà không làm tổn thương đến cơ thể cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay"
Tần Minh cảm thấy đạo sĩ Trương càng thần bí hơn, anh tin chắc đối phương không phải người bình thường.
Anh ngồi ngay ngắn, nói rất chân thành: "Xin đạo trưởng Trương hãy giúp tôi lần này."
Trương Toàn Chân lên tiếng: "Thường thì có hai cách. Cách thứ nhất là cưỡng chế lôi trùng ra, cách này khá có hại cho sức khỏe, phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian. Cách thứ hai là tự cậu loại bỏ trùng, nhưng cậu phải tập luyện một loại võ thuật"
Tần Minh nghe xong lại hỏi tiếp: "Tôi không thích cách thứ nhất, cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Tập võ hả? Loại võ xuất hiện trong phim ảnh ư?"
Trương Toàn Chân lắc đầu: "Trong phim ảnh là võ công, tôi đang nói tới võ thuật cơ. Đó là một loại võ thuật giúp tăng cường sức khỏe của đạo gia Hổ Long Sơn chúng tôi, tập luyện một lần mỗi ngày, sau ba tháng sẽ có hiệu quả nho nhỏ, có giúp cậu dẫn khí huyết toàn thân, dẫn dụ trùng độc trong cơ thể cậu vào ruột già bằng một loại xạ hương đặc biệt rồi thải ra ngoài qua đường đại điện."
Trương Toàn Chân bật cười ha hả: "Nội dung trong sách chỉ là mánh lới lừa gạt thôi, những lời tôi nói là sự thật đấy."
Sau khi nghe Trương Toàn Chân nói xong, Tần Minh do dự. Cách thứ nhất thì có hại cho sức khỏe, mà cách thứ thì cần đến mấy thứ độc môn bí truyền của đạo gia Hồ Long Sơn, sao đối phương có thể tùy tiện chỉ cho anh?
Tần Minh hỏi: "Đạo trưởng còn cách nào khác không?"
Trương Toàn Chân xòe hai tay: "Cách cuối cùng là nhờ người có trùng cái ký sinh đến chỗ cậu, dẫn dụ trùng ra. Đây là cách đơn giản và tiện lợi nhất. Nhưng theo tôi được biết, thường thì những cô gái nuôi trùng độc thuộc một số gia tộc lớn đã suy vong ở thổ trại chốn rừng sâu núi thắm nước ta mới làm vậy để níu kéo kẻ phụ tình"
Tần Minh phân bua: "Đạo trưởng à, lúc đó tôi uống một cốc nước rồi thành ra thế này. Tôi vốn không quen biết cô ta.
Trương Toàn Chân nở nụ cười bí ẩn, tiếp đó ghé sát vào tại Tần Minh thì thầm: "Thật ra tôi đã đoán được người đó là ai. Tôi nghe nói người nhà họ Lâm ở Thổ Trại Tương Tây đang tìm cậu. Cậu Tần có cần tôi báo cho người nhà họ Lâm không? Đằng gái đã tới rồi, nhờ người ta dẫn trùng độc ra ngoài giúp cậu là cách nhanh nhất, đơn giản nhất."
Tần Minh đanh mặt. Tên đạo sĩ xấu xa này biết nhiều chuyện thế?
Chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ta, vậy mà ông ta vừa nghe đã biết. Thật kỳ lạ!
Tần Minh dứt khoát chìa tay: "Vậy thì đạo trưởng sao chép một bản bí quyết võ thuật cho tôi đi. Tiền không thành vấn đề, ơn cũng ok hết."
Trương Toàn Chân vuốt râu: "Ơ kìa, sao cậu Tần lại nói vậy? Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, tôi đến đây theo sự chỉ dẫn của nhóm sao Bắc Đẩu để tìm kiếm người có duyên, xua tại giải nạn cho người đó. Vừa rồi cậu đã nợ tôi một ân tình, tôi không bắt cậu nợ ơn nữa đâu. Còn tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tôi không cần. Lần này tôi giúp cậu miễn phí."
Trương Toàn Chân nói xong liền sờ cái túi treo trên người, mặt chợt biến sắc: "Ợ? Lạ ghế, tôi để đâu rồi nhỉ? Haiz, quên mất tiêu, khi đến thành phố Quảng, tôi tới nhà họ Mộc trước, để đồ ở đó rồi. Cậu đến nhà họ Mộc lấy đi."
Tần Minh chợt nảy ra một ý, bèn nói: "Được, tôi đi lấy đây. Cảm ơn sự giúp đỡ của Trương chân nhân, Tần Minh sẽ ghi nhớ suốt đời."
Trương Toàn Chân xua tay: "Chuyện nhỏ ấy mà, nhưng sau này tôi có việc muốn nhờ cậu Tần, mong cậu Tần có thể bảo đáp nỗi vất vả của tôi ngày hôm nay"
Giấu đầu lòi đuôi rồi kìa!
Tần Minh đánh hơi thấy điều gì đó, nhưng không biết phải nói sao. Nói nhà họ Triệu và Trương Toàn Chân có quan hệ ư? Nhưng anh không có chứng cứ, lại thêm chuyện nhà họ Mộc lần ấy, anh không dám chắc Trương Toàn Chân có ý đồ gì với mình.
Lần đó, ban đầu Trương Toàn Chân chỉ nhằm vào ngày sinh tháng đẻ của anh mà không biết anh có tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ chống lưng, tức là mục đích ban đầu của ông ta không phải tiền bạc.
Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Ông ta muốn Tần Minh làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT