Thái độ của nhà họ Hứa thay đổi một trăm tám mươi độ, bọn họ đều coi Tần Minh là ông lớn. “Tiểu Tần à, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi nhìn nhầm cậu, càng không nên coi thường xuất thân nông dân của cậu. Thực ra đời thứ ba của nhà họ Hứa chúng tôi trước kia cũng là nông dân. Ông nội tôi là người chăn trâu. Người Hoa Hạ chúng ta có tổ tiên nhà ai chưa từng làm ruộng? Có ai không xuất thân nông dân, đúng không nào?" "Chúng tôi hoàn toàn không có ý xem thường cậu, xem thường ba mẹ cậu!" "Còn hiểu lầm với Tiêu Kiều thì thực sự chỉ là vô ý. Con bé là cháu ngoại chúng tôi, chúng tôi nhìn con bé lớn lên, sao chúng tôi lại không rõ nhân phẩm của con bé? Vừa rồi chúng tôi hoảng loạn quá, cậu hãy tha thứ cho chúng tôi nhé?" "Đúng vậy, cuộc sống giàu có khiến tư tưởng chúng tôi sa đọa, quên mất gian khổ tạo ra người tài, đúng, người tài giống như Tiểu Tân ấy. Cháu gái dạy bảo rất đúng, anh hùng không hỏi xuất thân. Tôi hơn năm mươi tuổi rồi còn được cháu gái dạy bảo, đúng là quá hạnh phúc." "Tiểu Tần, cậu thể là không được đâu nhé, lúc trước kết hôn sao không báo cho chúng tôi biết? Cậu và Tiêu Kiều là đội trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, tôi chúc phúc hai đứa bên nhau hạnh phúc đến già, sớm sinh quý tử." "Em gái, em cũng nói giúp một câu đi." "Thục Lan, em cũng nói gì với con rể em đi."
Bác cả Hứa, bác hai Hứa vội vàng trừng mắt với Hứa Thục Lan, thực ra Hứa Thục Lan đang hóng chuyện.
Nhà họ Hứa là nhà giàu, từ nhỏ đến lớn hai anh trai đều chưa từng chịu thiệt chứ đừng nói là chịu thòi nhiều. Bây giờ bọn họ phải xin lỗi bề dưới, còn cầu cạnh cô em gái là bà ta, đây là chuyện Hứa Thục Lan chưa từng nghĩ tới. Không ngờ cũng có một ngày bà ta được ngẩng cao đầu.
Mà mọi người cũng sợ phát khiếp bởi thế lực to lớn phía sau Tần Minh, gia thế của Tần Minh ngày càng thần bí.
Mộc Hạo biết nhà họ Mộc không bằng nhà họ Hứa, tuy không đến mức bị dồn ép bị liên lụy, nhưng thật sự không đấu lại được, vậy mà Tần Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại đã giải quyết xong chuyện, đúng là đáng sợ.
Dù sao Hứa Thục Lan cũng là phụ nữ, coi trọng thể diện, nghĩ đến chuyện đây là anh trai chị dâu mình, bà ta bèn nói: "Tiểu Tần, con đang nói đùa đấy à? Con định khiến nhà ngoại của mẹ sụp đổ thật sao?"
Tần Minh nói: "Không được ư? Nhà học Hứa lợi hại lắm sao? Chẳng phải bọn họ xem thường tôi ở rể, nghèo kiết xác sao? Vậy thì để bọn họ thử trải nghiệm cảm giác làm người nghèo đi." "Không, tôi không muốn làm tên nghèo kiết xác đâu." Mấy đứa em họ kích động kêu to "Anh rể, xin anh giơ cao đánh khẽ, chúng em biết sai rồi. Anh đừng như vậy, chúng em có mắt như mù coi thường người khác, nhưng mọi người đều là họ hàng, anh đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng xin hãy cho chúng em một con đường sống" "Chị họ, chúng em sai rồi, chị khuyên anh rể đi."
Bác cả và bác hai chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin Tần Minh, đây là giới hạn của bọn họ rồi, bọn họ bảo Hứa Huống quỳ để mình không phải quỳ.
Điện thoại để chế độ im lặng đang rung bần bật, chứng tỏ tin tức xấu đến một cách dồn dập, người nhà họ Hứa càng hoảng sợ. "Khu khu!"
Bỗng nhiên trên tầng vang lên tiếng ho khan, Mộc Hải Nhiễm không nhìn nổi nữa, bước ra ngoài.
Mộc Hải Nhiễm cười nói với vẻ hòa nhã dễ gần: "Tiểu Tần à, cháu lên đây một lát, ông nói cho cháu chuyện này."
Tần Minh cười nhạt, bước lên bậc thang, anh đáp một tiếng rồi kéo Mộc Tiêu Kiều đi lên gác.
Hai người tới thư phòng của Mộc Hải Nhiễm, Mộc Hải Nhiễm chỉ vào Tần Minh, nói với vẻ khó xử: "Nhóc con, sao cháu giấu kỹ thế? Cháu lấy đâu ra gia thế mà đi xử lý nhà họ Hứa vậy? Điện thoại của ông sắp bị ông cụ thông gia gọi cháy máy để cầu cạnh rồi."
Tần Minh nói: "Cũng không có gì ạ, chắc ông cũng biết cháu làm việc ở một xí nghiệp xuyên quốc gia. Gần đây cháu được thăng chức làm phó tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, nghiệp vụ chủ yếu là thu qua một số xí nghiệp mới nổi, bất kể là lôi kéo bằng tiền, thu mua ác ý hay thu mua hợp lý đều được, chỉ cần thu mua công ty người khác về gây dựng lại để thu lợi nhuận là được. Cho nên cháu có năng lực quản lý tiền bạc và nhân viên.
Tần Minh nói dối, anh không nói ra thân phận người thừa kế tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, để quốc xí nghiệp siêu cấp toàn cầu của mình.
Anh cười ngượng ngùng nói: "Gần đây ông chủ giao chỉ tiêu cho cháu, cháu đang lo không đạt mục tiêu, nhà họ Hứa hùng hổ dọa người như vậy, cháu liền xử bọn họ luôn. Tóm lại, cháu chỉ là một người làm thuê thôi."
Mộc Tiêu Kiều vô cùng kinh ngạc, vừa nghe thấy cái danh phó tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa cô ta đã cảm giác không đơn giản. Không ngờ hai tháng không gặp, sự nghiệp của Tần Minh lại phát triển như vậy, giờ anh đã theo kịp thân phận cô chủ nhà họ Mộc của cô ta.
Đối với phụ nữ mà nói, người đàn ông có chỉ tiến thủ vô cùng thu hút, chẳng phải lúc trở về, Mộc Hạo nói Tần Minh cố gắng làm việc để bắt kịp cô ta sao? Anh ấy làm vậy vì cô ta ư?
Mộc Tiêu Kiều bỗng nắm chặt tay Tần Minh, còn dựa sát vào người Tần Minh, bởi vì hiểu lầm nên cô ta cảm nhận được tình cảm mà Tần Minh cố gắng vì cô ta.
Mộc Hải Nhiễm giơ ngón tay cái lên, nói: "Cháu đã là vua của những người làm thuê rồi. Đứa trẻ ngoan, cháu đúng là hậu sinh khả uỷ. Xí nghiệp xuyên quốc gia của cháu không đơn giản đúng không? Lần trước cháu nâng cấp phục vụ cho ông ở viện dưỡng lão Nam Sơn, còn liên hệ công ty công nghệ sinh dược nước M cung cấp thuốc đặc trị bệnh của ông, bây giờ lại còn thăng chức, chậc chậc...
Mộc Hải Nhiễm vỗ bả vai Tần Minh, nói: "Người trẻ tuổi đúng là có tiềm lực vô hạn. "Nhưng." Mộc Hải Nhiễm chuyển chủ đề, điệu bộ giống như bề trên tâm sự với bề dưới, nói: "Tiểu Tần à, chuyện hôm nay cháu đừng đuổi cùng giết tận quá. Dù nói thế nào thì nhà họ Hứa cũng là thông gia với chúng ta. Cháu là con rể của nhà họ Mộc mà lại muốn đánh đổ nhà ngoại của mẹ vợ thì e là hai nhà sẽ không làm thông gian được nữa."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Là do các bác ấy khinh người quá đáng, Tần Minh đã nhẫn nhịn nhưng bọn họ cứ bám dai như đỉa, còn lợi dụng ân tình quá khứ để bức ép ba cháu. Bọn họ là loại thông gia gì thế cơ chứ?"
Mộc Hải Nhiễm tỏ vẻ sốt ruột, nói: "Con bé này, cháu lấy chồng rồi nên giúp người ngoài hại người nhà đấy hả? Nếu nhà họ Hứa sụp đổ thật thì ông ngoại và bà ngoại cháu không chịu nổi đâu. Ông cầu xin cháu, món nợ này đến đây là chấm dứt được không nào? Cháu xem bọn họ cũng biết sai rồi, mấy đứa trẻ cũng quỳ xuống với cháu rồi."
Mộc Tiêu Kiều vốn hiếu thảo, nghe thấy vậy thì im lặng nhìn sang Tần Minh.
Tần Minh nghe Mộc Hải Nhiễm cầu cạnh, với cả ban nãy bác cả Hứa, bác hai Hứa cũng cầu xin tha thứ và nhận sai nên cơn giận của anh cũng tiêu tan một nửa, liền nhận lời : "Vậy ông nợ cháu ân tình đấy nhé."
Mộc Hải Nhiễm cười ngượng ngùng, chỉ vào Tần Minh nói: "Thằng nhóc hư hỏng này, còn muốn ân tình của ông, được thôi, ông nợ cháu"
Tần Minh kéo Mộc Tiêu Kiều đi xuống nhà.
Mộc Tiêu Kiều đi bên cạnh Tần Minh, cô ta nhìn sang khuôn mặt anh, phát hiện Tân Minh càng ngày càng thần bí, càng ngày càng bản lĩnh, người làm vợ là cô ta cũng cảm thấy vinh dự, chỉ là cô ta hơi ghen tị.
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Anh thăng chức từ bao giờ mà sao không nói với tôi?"
Tần Minh hơi cảm khái, vị trí người thừa kế của anh còn không chưa vững vàng, không nên huênh hoang thì tốt hơn, anh hờ hững đáp: "Làm thuê cho người ta thì có gì hay họ mà nói. Ông chủ muốn đổi người thì tôi có thể bị thay bất cứ lúc nào, chẳng qua là tôi may mắn mà thôi."
Mộc Tiêu Kiều nói: "May mắn cũng là một loại thực lực, anh có bản lĩnh nên mới may mån."
Nói xong Mộc Tiêu Kiều ôm lấy cánh tay Tân Minh, khiến hai người trông thân mật hơn.
Mộc Tiêu Kiều còn nhón chân hôn trộm một cái lên mặt Tần Minh, nói: "Chồng ơi hôm nay anh lợi hại lắm."
Sau khi hôn xong, Mộc Tiêu Kiều mừng thầm, dáng vẻ ngượng ngùng, cô ta ôm chặt cánh tay Tần Minh.
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hôn lên gương mặt kêu "chụt" một tiếng khiến lòng Tần Minh rung động, cơ thể lại có phản ứng, cộng thêm giọng nói ngọt ngào của Mộc Tiêu Kiều kích thích thần kinh anh.
Nói thật, Tần Minh muốn kháng cự, dù sao anh cũng chỉ đang diễn trò. Mộc Hạo đáng chết không nói rõ chuyện anh rời khỏi nhà họ Mộc, dẫn đến toàn bộ người nhà họ Mộc đều hiểu lầm.
Tần Minh cũng không muốn trở mặt với nhà họ Mộc, anh nể mặt nhà họ Mộc cho nên mới diễn kịch.
Nhưng người đẹp tuyệt thế Mộc Tiêu Kiều diễn giả làm thật, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tần Minh thấy người trong phòng khách đều nhìn mình thì lặng lẽ lắc đầu, thôi, qua chuyện nhà họ Hứa rồi nói sau, chuyện nên đến rồi sẽ đến, đến lúc đó Mộc Tiêu Kiều cô đừng trách tôi nhẫn tâm là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT