Thật ra Hứa Thục Lan cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, sao tự dưng anh cả, anh hai lại đến nhà bà ta, còn lấy danh nghĩa đến thăm hỏi nữa.
Bình thường chẳng phải chỉ những ngày lễ, ngày tết mới gặp nhau được vài lần sao?
Hứa Thục Lan biết bọn họ không có việc cần sẽ không đến nhờ Tam Bảo, hỏi ngay: "Anh, mọi người tới đây để gặp riêng Tiêu Kiều sao?"
Bác cả khẽ gật đầu và nói: "Cũng không hẳn là vậy. Bọn anh có chút chuyện muốn nói với Tiêu Kiều. Nghe nói con bé có một pháp khí cổ là đá Dzi chín mắt, được Lạt Ma sử dụng khi còn sống. Bọn anh muốn hỏi con bé, xem nó có thể cho mượn một chút không?"
Bác hai cũng nói: "Đá Dzi có rất nhiều loại, không nhất thiết phải là đá Dzi chín mắt. Con bé là con gái, đeo đồ cổ như vậy làm gì? Đeo mấy đồ kim cương, phỉ thủy không tốt hơn à? Phải không?"
Hứa Thục Lan kinh ngạc: "Đá Dzi chín mắt sao? Giờ thứ đó quý hiếm lắm."
Vợ bác cả nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi muốn mua một cái mà mãi không mua được. Chẳng phải nhà cô đều tin đạo sĩ à? Sao tự dựng Tiêu Kiều lại mua đồ của Lạt Ma làm cái gì? Mang theo sẽ có xung đột đấy."
Hứa Thục Lan nghe thế thì không vui, bà ta đãđến thăm đạo trưởng, nhưng chưa bao giờ đạo trưởng nói vậy.
Vợ bác hai cũng nói theo: "Em chồng, em xem chúng ta đều là người một nhà, về sau em có thể thuyết phục Tiêu Kiều một chút không, chúng tôi cũng sẽ bồi thường một ít."
Hứa Thục Lan tò mò hỏi: "Nhất định phải là nó sao? Những cái khác không được hả?"
Bác cả và bác hai đồng thời gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải là nó. Bọn anh đã tìm lâu lắm rồi, nhưng không tìm thấy thứ khác. Đá Dzi này vốn là do nhà họ Tạ sưu tầm được, không ai ngờ được rằng nhà họ Tạ lại bí mật bản đi. Mà mười năm trước lúc bà Tạ và nhà họ Tần cạnh tranh, bà ta đã thắng nên mới có được nó." "Tập đoàn bọn anh có một mối làm ăn lớn với nhà họ Tần ở Thượng Hải, bà cụ Tần vẫn một mực nhớ thương chuỗi đá Dzi chín mắt này. Bọn anh muốn mượn hoa hiến Phật, dùng đá Dzi để lấy được mối làm ăn này. Đến lúc đó bọn anh sẽ bồi thường gấp ba lần giả tiền cho Tiêu Kiều là được." "Thực ra thì sự che chở của mấy món đồ cổ này, nếu tin thì có mà không tin thì không có, đúng không? Chúng ta đều là những người có trình độ học vấn cao, không nên mê tín quá. Cho dù chuỗi đá Dzi này có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là đồ trang sức thôi."Hai anh em họ nói liên tục, nếu là Hứa Thục Lan của lúc trước, chắc chắn bà ta sẽ cảm thấy có lý, mê tín dị đoan đều là sai lầm.
Nhưng bây giờ tư tưởng của Hứa Thục Lan đã thay đổi, bà ta cảm thấy người đang làm, ông trời đang nhìn, bảo ứng luân hồi lần nào cũng đúng. Làm người là phải tuân thủ lễ nghĩa, một lòng hướng thiện mới được. Bà ta và chồng là Mộc Hạo đã hoàn toàn tin vào Đạo giáo rồi.
Hứa Thục Lan khéo léo che giấu, nói: "Chuyện này phải chờ Tiêu Kiều trở về đã rồi nói sau."
Bà cụ Mộc ở vừa uống trà vừa xem TV ở cạnh đó thấy vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ chán ghét con dâu nhỏ nhẹ thấp hèn trước mặt người nhà mẹ đẻ như vậy. Bà cụ lại tiếp tục thưởng thức trà, bà cụ thật sự không hợp tính với con dâu và người nhà mẹ đẻ của con dâu.
Nếu không phải năm đó con trai bà cụ cần thêm sự hỗ trợ tài chính để tăng cao địa vị trong nhà họ Mộc, nên bắt buộc phải dựa vào nhà họ Hứa giàu có và quyền lực bậc nhất ở Thượng Hải lúc bấy giờ. Thật ra bà cụ cũng không hài lòng với bình hoa Hứa Thục Lan cho lắm. Người phụ nữ này không chỉ có suy nghĩ hạn hẹp, ánh mắt thiển cận, chỉ trợ giúp được rất ít cho con trai Mộc Hạo của bà cụ, nhưng được cái ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Bà cụ Mộc lấy điện thoại di động ra, chậm rãinhắn tin cho Mộc Tiêu Kiều: "Gia đình hai bác bên ngoại nhà cháu vừa làm nhục chồng cháu, còn tìm cháu đòi mua đá Dzi chín mắt."
Lúc này, sau khi xuống máy bay và vội vàng lên đường quay về, Mộc Tiêu Kiều đang xem bức ảnh mà Mộc Tư Thuần gửi cho cô ta. Đó là bức ảnh chụp Tần Minh và Trần Mục Linh đang trò chuyện vui vẻ.
Cô ta rất hoảng hốt, cô gái này rất xinh đẹp, chẳng lẽ là đối tượng mới của Tần Minh?
Cô ta lại mở trang web của trường đại học công nghệ ra, trên đó có bài nhận xét là hoa khôi của trường, còn có rất nhiều nội dung tám chuyện.
Mộc Tiêu Kiều cắn chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lẩm bẩm: "Trần Mục Linh... hoa hậu giảng đường đứng thứ ba trên bảng bình chọn, con gái nhà họ Trần làm đồ ăn ở thành phố Quảng, là một hộ buôn bán nhỏ. Lại là một hoa hậu giảng đường khác, ha ha, trước kia tôi cũng được gọi là hoa hậu giảng đường. Tần Minh, ánh mắt của anh cao như vậy, muốn làm máy thu hoạch hoa hậu giảng đường sao?" "Đã hai tháng rồi, anh không hề liên lạc với tôi, cũng không đề cập đến chuyện ly hôn với tôi. Anh không liên lạc với tôi, rốt cuộc là anh muốn thế nào?" "Hay là anh chờ tôi mở miệng nói ra?"Lúc này điện thoại di động lại đổ chuông, nhận được tin nhắn của bà nội, Mộc Tiêu Kiều nhíu mày. Bác cả, bác cả đến rồi sao? Còn sỉ nhục Tần Minh? Còn đòi đá Dzi chín mắt của cô ta?
Mộc Tiêu Kiều lập tức dùng ngón tay vuốt ve chuỗi đá Dzi chín mắt đang đeo trên cổ cô ta. Đây chính là thứ mà Tần Minh đấu giá cho cô ta, mất hơn một trăm sáu mươi triệu mới lấy được.
Thực ra, Mộc Tiêu Kiều không tin những gì đạo sĩ nói, nhưng sau khi cô ta kết hôn với Tần Minh để hóa giải số mệnh, ông nội của cô ta là Mộc Hải Nhiễm đã khỏi bệnh. Vậy nên cô ta cũng tin một chút, tình trạng gần giống như Hứa Thục Lan, nhưng không nghiêm trọng như Hứa Thục Lan. Cô ta chỉ thà tin có còn hơn là không mà thôi.
Lần trước đúng lúc gặp Trương Toàn Chân, cô ta đã nhờ đạo trưởng Trương tính nhân duyên, hỏi xem lúc nào cô ta tìm được tình yêu đích thực của mình.
Trương Toàn Chân đã nói, trong mệnh của Mộc Tiêu Kiều hơi mềm yếu, lại thiếu sự mạnh mẽ, đeo một chuỗi đá Dzi chín mắt, được Lạt Ma che chở thì sẽ đợi được đến khi tình yêu đích thực trở về.
Mộc Tiêu Kiều nghĩ lại thấy tính cách của cô ta đúng là ngoài cứng trong mềm, nên đã đi đấu giá cạnh tranh chuỗi Dzi chín mắt kia. Cuốicùng may là có Tần Minh mà lấy được nó.
Nhưng khi Mộc Tiêu Kiều có được nó thì lúc này cô ta đã trải qua một số chuyện, mới nhận ra Tần Minh có vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô ta, cô ta cũng đồng ý nhận Tần Minh làm chồng.
Nhưng cuối cùng Tần Minh lại muốn rời đi, điều này khiến cô ta hoảng sợ, dứt khoát lấy cớ là đi lập nghiệp để đến Bắc Kinh trốn tránh một chút.
Mộc Hạo ngồi phía trước lái xe, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao nhìn điện thoại xong mà nhíu mày khổ sở thế?"
Mộc Tiêu Kiều vuốt tóc trên trán, nói: "Không có gì, bác cả và bác hai đến nhà mình thôi."
Mộc Hạo nói: "Đến thì đến, cũng lâu rồi bọn họ không đến đây. Nhưng mà em gái con lại phải tức giận rồi. Ha ha, không biết bọn họ có còn giới thiệu bạn trai cho em gái con không"
Mộc Tiêu Kiều mỉm cười, nhớ tới trước đây người trong nhà hai bác thường xuyên giới thiệu những nhà giàu có và quyền thế ở Thượng Hải cho cô ta, mong cô ta lấy chồng ở Thượng Hải. Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại không hề có hứng thú, cô ta tin tình yêu đích thực của cô ta sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm.
Kết quả là ngay sau khi ông nội cô ta bị bệnh,anh đã xuất hiện.
Lúc đầu, Mộc Tiêu Kiều hơi phản cảm về những điều giả dối như kết hôn để hóa giải vận mệnh. Một người phụ nữ xuất sắc như cô ta, vừa có trình độ vừa có dáng người, ngoại hình, gia thế. Nếu ở cổ đại, không được làm công chúa thì cũng là con gái của vương công đại thần ấy nhỉ?
Kết quả là cô ta lại cưới một người chưa từng gặp mặt làm chồng, đến ở rể vì tử vi của hai người hợp nhau.
Nhưng vì để bệnh tình của Mộc Hải Nhiễm chuyển biến tốt, vì hóa giải số mệnh, cô ta chấp nhận.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Tần Minh, cô ta mới phát hiện ra rằng Tần Minh rất bí ẩn và có năng lực, đặc biệt là mấy lần nhà họ Mộc gặp rắc rối, đều là Tần Minh giải quyết giúp
Người đàn ông có bản lĩnh như vậy đã thu hút Mộc Tiêu Kiều. Cô ta bắt đầu để ý đến Tần Minh, phát hiện ra rất nhiều ưu điểm của Tần Minh. Ngoại trừ gia cảnh nghèo khó ra, ưu điểm của Tần Minh không chê vào đâu được.
Mộc Hạo nói: "Không, trên hộ khẩu thì hai đứa vẫn là vợ chồng, nếu không tin con có thể đến ủy ban nhân dân xem thử. Tiểu Tần nghỉ hè cũng bận làm việc, cậu ta nói không muốn trở thành một người đàn ông không xứng với con, không thể vì nhà họ Mộc chúng ta có tiền mà không cố gắng được. Cậu ta còn nói sau này kiếm được nhiều tiền rồi sẽ nuôi con nữa, đứa trẻ này có chí tiến thủ lắm."
Mộc Hạo nói bậy lừa gạt Mộc Tiêu Kiều một phen, cô ta nghe thấy vậy thì lòng mừng như nở hoa, thầm nghĩ: "Thì ra là anh ấy cố gắngnhư vậy, mình trách lầm anh ấy rồi."
Mộc Tiêu Kiều nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số xe, thầm vui vẻ. Cô ta nhìn mấy bức ảnh của Trần Mục Linh trên điện thoại di động, tự lẩm bẩm: "Lần này gặp nhau, nhất định phải trở thành vợ chồng chính thức với anh ấy, để anh ấy không bị người phụ nữ khác vấy bẩn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT