Sáng ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông lớn đưa tin cảnh sát thành phố Quảng đã phá được một chi nhánh công ty chuyên tổ chức những buổi tọa đàm không có thật để lừa gạt, bắt được hơn một trăm phần tử phạm tội, bông hoa cảnh sát nữ nằm vùng Tôn Thường Hi bởi vì có được sự giúp đỡ của người cung cấp thông tin cho nên đã lập được chiến công hạng nhất.

Mà một trong những người có liên quan Tần Minh lại không chút lo lắng nào mà ngủ sớm, khi thức dậy phát hiện ra cũng gần trưa rồi.

Tần Minh không khỏi xúc động: “Lúc trước khi chưa có tiền, thức dậy lúc sáu giờ còn cảm thấy có lỗi, bây giờ có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh đúng là thoải mái.

Tối hôm qua Tần Minh đánh thức Lương Thiếu Dũng đang say mèm nói cho anh ta biết chuyện xấu mà Triệu Mộng Hoa gặp phải, cũng không phải là nhẫn tâm mà chia tay với Lương Thiếu Dũng, cho nên Lương Thiếu Dũng đã chạy đến bệnh viện bảo vệ bạn gái cả đêm.

Lúc Tần Minh thức dậy, phát hiện màn hình điện thoại có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, một trong số đó là của em gái Tần Tổ Tổ, còn lại là một số điện thoại không có lưu, hình như trong trí nhớ của anh chính là cô gái thần bị trước đó đã gọi nhầm số người giao hàng.

Tần Minh gọi lại cho Tần Tố Tố: “Tổ Tổ, sao the?"

Tần Tổ Tổ không vui hừ một tiếng nói: “Anh, cho dù anh nghỉ hè có bận rộn công việc không chú ý đến em cũng được đi. Nhưng mà hôm nay là ngày tựu trường đầu tiên của em, dù sao anh cũng phải tới đây một chút chứ. Anh cả và chị Lệ đều tới đó.”

Tần Minh vội vàng nói: “Anh có việc bận, anh lập tức đến ngay.

Tần Tổ Tổ hừ nói: “Được rồi, em đã vào kí túc xá rồi, ngày mai phải đi huấn luyện quân sự, chờ sau khi em huấn luyện quân sự xong thì sẽ tìm anh."

Tần Minh khuyên nhủ mãi mới có thể làm cho em gái tha lỗi cho mình, nhưng vừa cúp máy xong thì điện thoại di động của Tần Minh lại reo lên, một số điện thoại ở Bắc

Kinh. “Alo... anh, anh không sao đó chứ?" giọng nói quen thuộc của một cô gái.

Trong giọng nói còn ẩn chứa sự lo lắng và run run, mặc dù ở cách một cái điện thoại nhưng ít nhiều Tần Minh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô gái kia hình như không được tốt.

Nhưng anh cảm thấy không thể giải thích được.

Tần Minh không cần chờ đối phương nói hết đã rống to: “Cô là ai hả? Chắc cô biết là tôi không phải là người giao hàng đúng không? Cô thường xuyên làm phiền tôi làm gì?” “Anh.” giọng nói của cô gái trở nên vui mừng, có tủi thân nhưng lại có một sự yên tâm.

Tần Minh tức giận nói: “Anh cái gì mà anh? Nếu cô cứ thường xuyên gọi điện làm phiền tôi thì tôi sẽ dùng 'call you to death để trừng trị cô.”



Cô gái có vẻ kìm nén, nói: “Anh làm gì mà dữ vậy? Người ta dù gì cũng là một cô gái, không phải anh nên dịu dàng một chút sao?”

Tần Minh là một thằng nam cho nên giả dối nói: "Sao tôi phải quan tâm cô là ai chứ, tôi có bạn gái rồi, mấy người phụ nữ khác không có hi vọng đầu.

Cô gái cười haha rồi lập tức bắt bẻ lại: “Vậy thì để bạn gái của anh nói chuyện với tôi. “Cái này..” Tần Minh gãi đầu một cái, anh đi đầu để tìm Nhiếp Hải Đường đến đây hả? anh cảm thấy tức giận nói: “Cô biến đi cho tôi” “Ấy, ấy, ấy, chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói.” Cô gái có vẻ hồi hộp nói: “Tôi, tôi sai rồi có được chưa? Huhu...tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút.

Tần Minh thấy đối phương làm nũng tỏ vẻ dễ thương, giọng nói còn rất dễ nghe thì lại hỏi: “Sao nữa? Chúng ta không quen biết."

Cô gái nói: “Ừ... thì bây giờ biết cũng đâu có muộn. Có câu là bạn bè từ nơi xa đến, tôi vì gọi nhầm số mà biết anh, cũng coi như có duyên đúng không? Tôi thấy nói chuyện với anh rất được, cho nên nói chuyện mà chút đi mà." “Không mua trà.” Tần Minh nói rõ ràng.

Cô gái cười khanh khách: “Tôi cũng không phải là người bán hàng.

Tần Minh bất ngờ một chút lại nói: “Tôi không chơi gái."

Cô gái tức giận đến nghiến răng, thở hổn hển nói: “Tôi là con nhà đàng hoàng. Tổ tiên của của gia đình tôi cũng là người đàng hoàng. Tôi nói rồi, đây là duyên phận.

Tần Minh nhìn danh sách mười mấy cuộc gọi nhỡ sáng nay, tất cả đều là số điện thoại này thì cảm thấy đây mà là duyên phận cái quỷ gì, rõ ràng là cô đang quấy rầy tôi với mục đích khác.

Anh nói: “Kết bạn sao, được thôi. Vậy cô phải gửi hình tới trước. “Được thôi. Sau khi cô gái đồng ý thì lập tức lấy điện thoại thêm Wechat của Tần Minh.

Tần Minh bẩm nút đồng ý, sau đó phát hiện đây là một số điện thoại mới, ở trong vòng bạn bè cũng không có đăng cái gì cả.

Một lúc sau, cô gái gởi ngay một tấm hình đến, nhưng đó chỉ là tấm hình nửa người, đây là một cô gái rất trẻ, da trắng, chân dài, ngực phát triển rất tốt, không có lộ mặt, chỉ để lộ một cặp xương quai xanh tinh xảo.

Nhưng Tần Minh lại có cảm giác vóc dáng xinh đẹp như vậy, đường cong ma quỷ thế này, dáng người cũng vô cùng đầy đặn khiến anh cảm thấy hết sức quen thuộc, rất giống Nhiếp Hải Đường.

Tần Minh nhịn không được hỏi: “Cô tên là gì?"

Cô gái trả lời: "Tôi tên Khẩu Tâm Lăng

Mặc dù biết rằng không thể nào là Nhiếp Hải Đường nhưng là Tần Minh vẫn rất thất vọng, vừa rồi anh đã từng ảo tưởng là có phải Nhiếp Hải Đường gọi nhầm số cho nên lại liên lạc với anh hay không.



Kỷ niệm về Nhiếp Hải Đường của Tần Minh bị gợi lên, tâm trạng buồn bã, thở dài nói: “Tôi còn có việc phải làm, đi đây"

Lúc này, ở Bắc Kinh.

Trong kí túc xá sinh viên của đại học Hoa Thanh nổi tiếng nhất Bắc Kinh, Nhiếp Hải Đường vui mừng nhảy ở trên giường. “Kinh. Cô bị đụng đầu vào thành giường, vừa vội vàng lại đáng yêu mà che đầu, lấy máy biến đổi giọng nói xuống, bĩu môi: “Ai da, đau chết tôi rồi. Cái tên heo lười Tần Minh này, ngủ từ sáng sớm đến tận trưa. Hừ, khiến mình lo lắng chết mất.

Cô mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu màu hồng, bắt chéo chân ngồi trên giường, ở trên màn hình điện thoại hiển thị phần mềm wechat, trên đó là cái tên giả “Khẩu Tâm Lăng”. Ngón tay cô đang lướt trên phần mềm, ở trên điện thoại hiển thị một trang tin tức mới nhất, đây không phải là bản tin vụ án tội phạm với quy mô lớn xảy ra ngày hôm qua ở thành phố Quảng, trong đó có mấy người ở trường cũ của cô cũng tham gia.

Thì ra, sáng nay sau khi Nhiếp Hải Đường nhìn thấy tin tức này thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, cô đã gọi điện thoại cho Tần Minh ngay lập tức, mặc dù Tần Minh không gọi được số điện thoại cũ của cô nhưng Nhiếp Hải Đường vẫn biết số điện thoại của Tần Minh.

Bởi vì cô có linh cảm không tốt, Tần Minh thật sự là người đặc biệt dễ gặp rắc rối, nhất là khi phỏng vấn một nữ cảnh sát, cô ấy nói rằng mình được một sinh viên Đại học công nghệ tỉnh Hoa giúp đỡ cung cấp thông tin, thì giác quan thứ sáu của cô đã nói cho cô biết người đó nhất định là Tần Minh.

Kết quả là sáng sớm gọi đến nhưng bởi vì Tần Minh để chế độ im lặng cho nên không có nghe điện thoại, Nhiếp Hải Đường không biết cho nên lo lắng cả buổi sáng, không biết Tần Minh có bị thương hay không?

Lúc nãy gọi điện thoại được, cũng nói chuyện với Tần Minh mấy câu, xác định Thần Minh không có chuyện gì thì cô vô cùng vui mừng cho nên đã đụng đầu vào thành giường.

Nhiếp Hải Đường vui vẻ cầm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, căn môi mở xem vòng bạn bè gần đây của Tần Minh trên wechat, phát hiện gần đây đã đăng một bức ảnh của Nhiếp Hải Đường.

Chính là tấm hình 'Nhiếp Hải Đường ở dưới ảnh hoàng hôn mà Tần Minh dùng làm hình nền điện thoại, mặc dù không có viết gì cả nhưng có thể thấy rõ ràng anh nhớ Nhiếp Hải Đường.

Điều này làm cho tâm trạng của Nhiếp Hải Đường trở nên rất tốt, vui vẻ nói: “Anh ấy hẳn cũng không ngờ được đúng không? Gần đây mình đều nói chuyện với anh ấy.

Nhưng mà nụ cười của Nhiếp Hải Đường cũng dần tắt đi, thở dài nói: “Tần Minh, thật sự xin lỗi...lời của ông Thường... em làm như vậy cũng là vì sự an toàn của anh. Nhưng mà em rất nhớ anh, rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh”

Cái miệng nhỏ nhắn của Nhiếp Hải Đường thì thầm, cuộn mình ở trên giường, bắt đầu khóc lên, nước mắt thấm ướt gối, cũng không có ý định dừng lại.

Thành phố Quảng, tâm trạng của Tần Minh buồn bã, đang suy nghĩ nên đi ăn trưa ở đâu?

Nhưng đúng lúc này, anh ba ở kí túc xá lại gửi tin nhắn đến: “Tiểu Minh, đến bệnh viện nhanh đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play