Tôn Thường Hi không hổ danh là cảnh sát, năng lực quan sát vô cùng nhạy bén, nên đã phát hiện Tần Minh và Trần Mục Linh đang giả bộ bị thôi miên.

Nhưng Trần Mục Linh đã vô tình "bán đứng" Tần Minh, nói ra thân phận cảnh sát của Tôn Thường Hi, làm cho Tôn Thường Hi như gặp phải kẻ thù lớn, coi Tần Minh như là người của tổ chức xã hội đen đang theo dõi cô ấy. “Cô” là ai? Xoay người lại, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu. Tay của Tôn Thường Hi đặt ở dưới suối nước nóng nhưng Tần Minh cảm giác được có một vật thể sắc nhọn ở phía sau lưng mình.

Uy hiếp kiểu này khiến cho anh trở nên rất thụ động, chẳng lẽ lại phải tiết lộ danh tính hay sao?

Tổng Dĩnh đâu rồi?

Tần Minh quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy Tống Dĩnh ở đây, có thể là đã đi đến nơi khác để giải quyết chuyện quan trọng hơn rồi.

Mặc dù không có Tổng Dĩnh giúp anh ngăn cản phiền phức nhưng Tần Minh cũng không quá căng thẳng.

Anh xoay người lại, nhỏ giọng nói: "Cảnh sát tồn, tôi không phải kẻ thù của cô, tôi tới đây cũng vì muốn cứu người thôi.

Tôn Thường Hi không hề thả lỏng sự cảnh giác, chất vấn: “Ai phái cổ tới đây? Mục đích của cô là gì?”

Tần Minh suy nghĩ một chút, quyết định nói dối, nói: “Tần Minh nhờ tôi đến đây, anh ta còn nói tôi có thể tìm cô để xin sự giúp đỡ, hoặc là giúp đỡ cô.”

Tôn Thường Hi nhướng mày hỏi: “Tân Minh phái 'cô tới sao? Cái tên đó thật là nhiều chuyện, tôi đã nói từ trước để cậu ta đừng lo lắng rồi.

Trần Mục Linh suy nghĩ trong lòng một hồi nói: “Chị, thật là Tần Minh sao? Anh ta thật sự nhờ chị đến đây để cứu em sao?”

Tần Minh híp mắt lại, không phải là đến cứu cô mà là vì người anh em tốt Lương Thiếu Dũng đang thất tình của anh.

Nhưng mà anh cũng không muốn nói nhiều nên nói: “Ừ, đúng vậy.

Ngay cả Trần Mục Linh cũng trở nên kích động, lại còn có chút đắc ý, tự lẩm bẩm nói: “Mặc dù anh ta là loại người hơi đều nhưng cũng coi như có tình có nghĩa. Cho dù có bị tôi làm nhục thì anh ta vẫn sẵn sàng đến cứu tôi, thật đúng là cái đồ mặt dày. Nhưng hình như đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, gã này mạnh mẽ hơn những tên đàn ông đều khác rất nhiều.

Trong lòng Tần Minh cũng vô cùng tức giận, chỉ cần cô hài lòng là được, tôi không thèm nói nhảm với cô nữa.

Tôn Thường Hi rút lại con dao nhỏ của mình, hỏi: “Thật là liều lĩnh. Mấy người... thôi bỏ đi, nói nhiều cũng vô ích, đợi lát nữa cảnh sát chúng tôi sẽ tiến hành vây bắt cái giáo hội quái quỷ này, mấy người cố gắng đợi ở trong phòng đi, nhớ mặc quần áo cho đàng hoàng, đừng có làm loạn nữa, biết chưa?”

Trần Mục Linh gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, dạ, dạ, chị cảnh sát, cố gắng lên.

Tần Minh hỏi: “Đợi lát nữa là phải đợi bao lâu?”

Tôn Thường Hi do sự trong chốc lát rồi nói: “Chúng tôi có người nằm vùng ở đây, đã trở thành cán bộ cấp cao rồi, chỉ cần chờ cô ấy ra hiệu. Tối nay ngoại trừ phải bắt được con cá lớn phó giáo sư này thì còn có thêm một ông trùm đứng đằng sau nữa, tên này ở sau lưng cung cấp mấy chất ma túy độc hại, không thể tha thứ được, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, các người tuyệt đối đừng có đi lung tung, có biết không?”



Tần Minh thì không sao cả, anh thấy Tống Dĩnh không có ở đây, mặc dù không lo lắng về việc Tống Dĩnh sẽ chịu thiệt nhưng lại sợ Tổng Dĩnh sẽ phá hỏng hành động của cảnh sát.

Anh đang muốn liếc mắt tìm kiếm Tống Dĩnh.

Kết quả là nhìn thấy cái không nên nhìn, bị chảy máu mũi, mẹ nó, toàn bộ khu tắm dành cho nữ ở suối nước nóng này có bao nhiêu là phụ nữ trẻ tuổi, cứ lượn lờ trước mặt anh như thế này thì ai mà chịu nổi cơ chứ?

Tân Minh tuổi còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, trước đây còn có bạn gái Lý Mộng để giải tỏa thường xuyên, bây giờ bạn gái mất tích nữa, ngày nào cũng phải chịu đựng đến mức sắp biến thành ninja rùa rồi, bây giờ lại tự nhiên thấy mười mấy người đẹp đang nghịch nước chơi đùa trong suối nước nóng, một dòng máu mũi lập tức chảy ra.

Trần Mục Linh hốt hoảng: “Á, chị, sao chị lại bị chảy máu mũi vậy?"

Tần Minh vội vàng bịt mũi lại, làm sao có thể cầm máu đây? Thật là ngại, anh nhìn xung quanh thấy toàn là đồi núi trập trùng, nhưng cũng không phát hiện ra Tổng Dĩnh, số đầu người thì đúng là thiếu một, Tống Dĩnh hình như không có đi xuống nước.

Tần Minh vội vàng dời ánh mắt đi, nhìn về phía cái cổ nói: “Không, không sao đâu, dạo này hơi nóng trong người, cho nên lúc nào cũng bị chảy máu cam ấy mà."

Tôn Thường Hi đi lại gần, xoa xoa một vài huyệt đạo ở trên mặt giúp anh: "Đừng nhúc nhích, tôi xoa bóp cho cô.

Tôn Thường Hi kề sát lại có khác gì với việc Trần Mục Linh dán sát vào mình chứ? Không phải đều là không mặc quần áo rồi sát lại thật gần sao?

Ngược lại, máu mũi của Tần Minh chảy ra ngày càng nhiều.

Tôn Thường Hi bực bội lẩm bẩm: “Hả? Có chuyện gì xảy ra vậy? Nhấn vào cái huyệt này thì máu mũi phải nhanh chóng ngừng lại mới đúng chứ. Ai da, cổ xoay người lại đi, đưa lưng về phía chúng tôi làm gì?”

Trong lòng Tần Minh đau khổ nhưng anh lại không thể nói.

Trong lòng Tần Minh đang nghĩ, chuyện này có tính là tắm uyên ương hay không? Chuyện này đúng là có thể so sánh với mấy chuyện của vợ chồng đó.

Lúc này, Triệu Mộng Hoa lại đang nói chuyện với một vài người phụ nữ bị thôi miên khác, cùng nhau trò chuyện để chờ một chút được thanh tẩy, Trần Mục Linh lo lắng cho Triệu Mộng Hoa cho nên đi theo ra bên ngoài.

Chỉ còn lại hai người Tôn Thường Hi và Tần Minh, trong lòng Tần Minh càng cảm thấy hồi hộp hơn.

Tôn Thường Hi nhìn một hồi rồi hỏi: “ Cổ làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy? Nhìn mặt mũi 'cô có chút quen quen? 'Cô có phải là chị em ruột của Tần Minh hay không? 'Cô tên là gì?” “Hả. không có liên quan đúng không?” Tần Minh không muốn trả lời, Tôn Thường Hi và Trần Mục Linh không giống nhau, người ta dù sao đi nữa cũng là cảnh sát, từ việc trả lời câu hỏi của người khác có thể dễ dàng đoán được người đó có nói dối hay không. Cho nên tốt nhất là không nên trả lời, dùng cơ thể để cảm nhận là tốt nhất.

Tôn Thường Hi buồn cười nói: “Hả, cô gái như 'cô sao lại xấu hổ như vậy? Tại sao cô lại dám nghe lời tên Tần Minh kia đến chỗ này để cứu người chứ? Như vậy chẳng phải là đem một cô gái đáng yêu thế này đưa vào miệng cọp sao? Trở về tôi phải dạy dỗ cậu ta cho tốt mới được, cậu ta đúng là quá coi trọng bản thân mình rồi.”

Tôn Thường Hi đang nói chuyện thì bất ngờ ở sau lưng có mất người phụ nữ chơi đùa, rồi đụng vào lưng cô ấy một cái, cơ thể mất thăng bằng nhào lên trên người của Tân Minh.



Hết lần này đến lần khác, Tần Minh phải đối mặt với Tôn Thường Hi, cơ thể của hai người cũng hết lần này đến lần khác cũng vì vậy là đụng chạm một cách trực tiếp, ngực trở nên hưng phấn, Tần Minh đúng là chịu kích thích rất lớn.

Tôn Thường Hi phàn nàn: "ấy, mấy người này thật là ! Phía dưới của 'cô có cái gì mà cứng như vậy? Vũ khí à?”

Tần Minh thật sự muốn chết đi, anh cứng với Tôn Thường Hi.

Tôn Thường Hi còn có tinh thần ham học hỏi rất mạnh, đưa tay ra sờ một cái, chuyện này càng khủng khiếp hơn, vẻ mặt ngạc nhiên của Tôn Thường Hi đã biến thành tức giận muốn giết người.

Trong chớp mắt, cô ấy nhanh chóng cầm dao kề vào phần phía dưới của Tần Minh, chỉ cần Tần Minh dám lộn xộn sẽ thẳng tay đâm xuống, để máu nhuộm suối nước nóng.

Tần Minh biết mình chỉ có thời gian một giây, anh phải làm gì đó, bởi vì một giây này quyết định nửa đời còn lại của anh sẽ làm một người đàn ông bình thường hay là làm một tên thái giám.

Tần Minh nói thật nhanh: “Chị Thường Hi, là em, Tần Minh đây. Em có nỗi khổ, chị nghe em giải thích, em nhất định sẽ giải thích hợp lý. Cuối cùng là chỗ này không thể xảy ra chuyện gì được, sẽ gây ra hỗn loạn, chị Thường Hi dao hạ lưu chim nha

Trong một giây đó, Tần Minh nhớ đến một câu nói như vậy.

Tôn Thường Hi nghe Tần Minh dùng giọng nói của bản thân thì càng tức giận hơn:

Tần Minh nhanh chóng nói tiếp: “Chị Thường Hi, em cũng chỉ muốn giúp chị thôi, người dân và cảnh sát phối hợp mà. Chị phải bình tĩnh, ngàn lần tỉnh táo nha, em đang giữ một số lượng lớn chứng cứ phạm tội của bọn người này, em còn có thể làm nhân chứng.

Tôn Thường Hi sống chết chứng minh, cô ấy chắc chắn cái người phụ nữ trước mặt mình đúng là đồ giả mạo, cô ta chính là Tần Minh!

Tôn Thường Hi trợn mắt há mồm nhìn Tần Minh sau khi thay đổi gương mặt: “Cậu! Cậu! Cậu!”

Cô ấy nói liên tục mấy từ ‘Cậu, nước mắt cũng ứa ra.

Mặc dù Tần Minh cảm thấy rất xin lỗi cô ấy, nhưng mà anh không dám nói mấy câu cợt nhã như Là do chị kêu em xoay lại.

Tần Minh nói: “Chị Thường Hi, chị buông tay ra trước đi, chúng ta nói chuyện tử tế, đừng để cho mấy người ở trong cái giáo hội kỳ quái này phát hiện chuyện gì khác thường.

Tôn Thường Hi hoảng hốt một chút, mới nhớ ra mình vẫn luôn nằm 'cái đó, trong phút chốc hai má đỏ bừng vì ngượng ngùng, vội vàng buông tay ra, vùi bản thân mình trong nước, hung dữ nhìn chằm chằm vào Tần Minh nói: “Cậu là đồ cầm thú, xoay qua chỗ khác.”

Tần Minh vội vàng xoay người dựa vào phiến đá ở bên thềm của suối nước nóng.

Tôn Thường Hi nhìn Tần Minh, vừa tức giận vừa xấu hổ, tức giận không có chỗ phát ra, cô ấy đúng là chịu rất nhiều thiệt thòi. “Bùm. Một tiếng nổ bất ở vang lên ở tầng trên của khách sạn, phá vỡ sự trật tự ở trong suối nước nóng.

Cả hai người Tần Minh và Tôn Thường Hi đều giật mình, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có tiếng nổ? Chẳng lẽ Tổng Dĩnh cho người nổ sập hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play