Tần Minh không ngờ Tôn Thường Hi cũng ở đây, rõ ràng cô ấy đã trang điểm và thay đổi cách ăn mặc, đổi sang tóc dài và mặc mặc một chiếc váy phong cách trẻ trung dễ thương, nhưng cô ấy vẫn bị Tần Minh nhận ra.
Cô ấy xen lẫn với các cô gái trẻ tuổi khác, giả vở thành một người ngốc nghếch và ngọt ngào giống như Tống Dĩnh.
Tần Minh thầm lẩm bẩm trong lòng: "Đó chẳng phải là đề nghị do mình đưa ra sao? Cô ấy đến đây là để thu thập chứng cứ hay là đến thu lưới?"
Không cần biết là hỗn loạn như thế nào, Tân Minh cũng không quan tâm, cũng không ngăn cản được anh dòm ngó toàn cảnh về giáo hội thần tình yêu này.
Buổi tọa đàm về sự làm giàu của giáo sư Phó đã bắt đầu và hiện trường có ít nhất gần một nghìn người tham dự tọa đàm. "Xin chào mọi người, tôi là giáo sư Phó. Gần đây, rất nhiều ông chủ doanh nghiệp lớn đã phải đau đầu. Họ hỏi rằng thưa giáo sư Phó, hiện giờ làm ăn không tốt, khó khăn đủ đường... "Tôi chỉ muốn nói, nó có thể khó đến mức nào? Có khó hơn cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 không?" "Khẩu hiệu của đất nước đã nói rất rõ, đó vừa là thách thức vừa là cơ hội. Này, trọng tâm ở đây là thách thức, đừng nghĩ nó khó khăn như vậy, khó khăn sẽ đánh gục bạn. Nếu bạn muốn nhận thua thì nó sẽ là khó khăn, nhưng nếu bạn không muốn thất bại, thì đó chỉ là thử thách mà thôi." "Thách thức có thể biến thành cơ hội của bạn. Xã hội của chúng ta đang thay đổi trong mọi thời đại, có rất nhiều ông chủ lớn đã không còn trẻ nữa."
Giáo sư Phó say sưa phát biểu trên bục giảng, giảng giải nên kinh doanh như thế nào dưới sự áp lực và môi trường kinh tế ngày nay.
Tần Minh nghe một hồi rồi lắc đầu, người này nói trống rỗng quá, có cảm giác như vài kỹ năng chỉ nói được chứ không vận dụng được. Miệng thì nói đây đạo lý, nghe có vẻ rất hữu dụng, nhưng nghĩ kỹ lại sẽ thấy không thể ứng phó được với nguy cơ của công ty.
Tháng vừa rồi Tần Minh đã đi theo Thường Hồng Hi để học hỏi, tầm nhìn của anh là tất cả các quốc gia trên thế giới. Kinh nghiệm của anh đều là những tinh hoa kinh doanh suốt mấy chục năm của Thường Hồng Hi Một câu nói của ông ấy có hiệu quả hơn nhiều so với những gì giáo sư Phó nói suốt một ngày. Vì vậy anh hoàn toàn không cảm thấy nền kinh tế toàn cầu bây giờ có gì không tốt, bởi vì Hoàn vũ Thế kỷ vẫn có nhiều giỏ để đựng trứng lắm.
Tống Dĩnh cũng cười khẩy nói: "Cậu chủ, loại người này mà cũng được làm giáo sư hả? Chẳng phải lừa trẻ con sao? Dần bất kỳ một giám đốc chi nhánh nào của chúng ta đến nói thì cũng nói hay hơn ông ta."
Tần Minh cười mỉa, so sánh những người tài trong tập đoàn với tên lừa đảo kia là sỉ nhục những người tài của tập đoàn.
Đám người Tần Minh được bố trí ngồi ở hàng ghế sau cùng của buổi tọa đàm, còn có người trông coi gắt gao. Bọn họ được phát một đống tài liệu, đều là thông tin của một số người giàu có như ông chủ lớn, con nhà giàu, những người đàn ông độc thân nhiều tiền.
Tào Vỹ cố gắng trấn an cảm xúc của các cô gái, nói: "Chờ chọn xong mục tiêu, có thể nói chuyện dễ dàng trong tiệc rượu, trò chuyện không thành công thì cũng đừng lo. Trò chuyện không thành công thì đợi lần sau, yên tâm đi, đêm nay các cô có thể về nhà."
Cao Bình và những người khác mỉm cười ngượng nghịu, nhưng trong lòng đã sợ hãi từ lâu rồi.
Tào Vỹ tiếp tục nói: "Đợi lát nữa sẽ có một cuộc tuyển thành viên cho giáo hội thần tình yêu, các cô cũng xem thử một chút đi. Tham gia hay không là do tự nguyện, không bắt buộc"
Đến rồi, đến rồi, e rằng mục đích thực sự của Tào Vỹ chính là giáo hội thần tình yêu này.
Nhìn Triệu Mộng Hoa như thế này, các cô gái cũng biết giáo hội thần tình yêu không phải là một giáo phái bình thường, làm gì có cái tự nguyện hay không tự nguyện?
Buổi tọa đàm diễn ra được một nửa, các cô gái đã bị yêu cầu rời khỏi đây, nói rằng muốn đi nghe một buổi tuyển thành viên giúp giáo phái. Tào Vỹ mặc kệ các cô gái có đồng ý hay không, cho một đám đàn ông hung dữ ép buộc bọn họ rời khỏi đây.
Tần Minh và Tống Dĩnh rất hợp tác, nghe lời không nói một câu nào, điều này khiến Tào Vỹ không làm khó bọn họ. Dù sao Tần Minh cũng sẽ không cảm thấy mình gặp nguy hiểm, còn Tống Dĩnh thì rất thích vì được cầm tay Tần Minh, không muốn chuyện đêm nay kết thúc sớm như vậy.
Tuy nhiên, Cao Bình và những cô gái khác đều không cam chịu, thành ra họ bị tát mấy cái, mặt bị đánh đỏ bừng và bị đe dọa bằng dao.
Tào Vỹ đã hiện nguyên hình: "Nếu các cô dám làm hỏng việc tốt của tôi thì ngày mai sẽ trở thành xác chết trôi trên sông Châu Giang đấy." Đối mặt với sự đe dọa của nhiều dao như thế, dù đám người Trần Mục Linh không cam chịu thì cũng sợ hãi chạy theo đội kia.
Các cô gái được đưa đến một hội trường có hàng trăm người, những người ở đây ăn mặc khá là đồng bộ. Nam thì mặc vest, nữ thì mặc một chiếc váy màu đỏ kết hợp với màu trắng, trên tay áo có thêu hình một cô gái thè lưỡi và chờ đợi những giọt nước nhỏ xuống từ bầu trời.
Tần Minh là đàn ông, tư tưởng hơi rộng lớn một chút, vừa nhìn đã cảm thấy hoa văn này giống làm gái điểm thế?
Tần Minh nhìn thấy chỉ có hai nhóm người mới đến, bên anh có tám người, bên chỗ Tôn Thường Hi cũng có bảy người, tổng cộng có mười lăm thiếu nữ, đương nhiên Tần Minh là giả.
Ngay khi các cô gái vừa bước vào hội trường này, những người đàn ông và cô gái kia đã hung hăng nắm tay bọn họ và thuyết phục: "Các bạn phải gia nhập cùng chúng tôi đấy." "Tin vào Thần Eros, sẽ được bất tử" "Cuộc sống không vừa ý thì hãy cảm hóa bằng tình yêu, Thần Eros vạn tuế." "Người đẹp, chắc chắn là Thần Eros đã chỉ dẫn cho bạn đến đây." "Hãy gia nhập cùng chúng tôi, chúng tôi chờ bạn"
Trần Mục Linh bị một bàn tay lợn béo giữ lại, sợ hãi đến mức khóc thét lên, vùng vẫy mãnh liệt nhưng không thoát ra được. Đừng nhìn cách trang điểm đậm như thiên thần bóng đêm của cô ta, thật ra cô ta chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi. Cô ta không ngừng run lên vì sợ hãi, kêu lên một cách yếu ớt: "Thả tôi ra, thả tôi ra."
Đột nhiên, Tần Minh đánh cánh tay của tên đàn ông cuồng nhiệt kia ra và giải cứu Trần Mục Linh.
Sau khi Trần Mục Linh được cứu thì như tìm được chỗ dựa, lập tức dựa vào người Tần Minh, ôm chặt lấy Tần Minh, nói: "Cảm ơn chị."
Tần Minh mừng rỡ, không ngờ lúc này cô ta lại lễ phép ghê.
Tổng Dĩnh lại không hài lòng, tay phải của Tần Minh đã bị Trần Mục Linh chiếm đoạt, cô ta còn ôm rất chặt. Bộ ngực kia gần như kẹp chặt cánh tay Tần Minh, có khác nào sàm sỡ Tần Minh không?
Các cô gái được sắp xếp đứng trước đám đông, sau lưng là những phần tử cuồng tín của giáo hội này đang nhìn bọn họ chăm chằm.
Tào Vỹ đã phát video của giáo sư Phó trên bục giảng nói về nguồn gốc, giáo lý, mục tiêu của giáo hội thần tình yêu, vân vân.
Giáo sư Phó cho rằng con người rất ô uế, sự kết hợp giữa âm và dương là một món quà của thiên nhiên giúp con người loại bỏ sự ô uế. Ông ta còn nêu ra các loại ví dụ bóp méo sự thật, sau đó nâng cao mình là người thừa kế được Thần Eros chỉ định đầu thai, toàn năng và hiểu biết mọi thứ. Ông ta đến trần gian để dùng tình yêu cảm hóa người đời, cứu vớt người trần.
Thật ra thì sự tuyên truyền này rất sứt sẹo, đám người Tần Minh hoàn toàn không cho là thật, làm sao có thể lừa người được?
Sau khi video được phát xong, Tào Vỹ vung tay lên, có người đem ra một ly chất lỏng màu trắng và trong suốt, lấy tên rất hay là nước thánh. Sau khi uống nước thánh xong sẽ trở thành thành viên của giáo hội thần tình yêu, mọi cô gái đều được tẩy sạch.
Lần này không chỉ có đám người Trần Mục Linh nghi ngờ mà bảy cô gái trẻ tuổi bên chỗ Tôn Thường Hi cũng đều không chịu uống.
Tuy nhiên, Triệu Mộng Hoa lại bước ra và nói: "Mọi người đừng lo lắng, đây là nước thánh thật đấy. Tôi từng uống rồi, sau khi uống nước thánh, tôi đã được cứu rỗi, tôi có được niềm vui mà trước đây chưa từng có. Đây không phải là thuốc độc, nó là nước thánh do Thần Eros ban cho chúng ta." "Nói hay lắm." Hàng trăm người xung quanh vỗ tay như sấm, một sự áp lực vô hình đã đè lên mọi cô gái.
Triệu Mộng Hoa uống nước thánh xong, không có chuyện gì xảy ra, nói: "Mọi người có muốn thay đổi cuộc sống hiện giờ không? Có muốn trút bỏ tất cả sự phiền lòng không? Chỉ cần uống nước thánh là được. “Uống nước thánh đi, uống nước thánh đi." "Tin vào Thần Eros, toàn năng và hiểu hết mọi thứ."
Các thành viên giáo hội ở xung quanh không ngừng đánh trống reo hò và tạo áp lực, càng ngày càng đến gần, không định buông tha cho những cô gái thiếu hiểu biết này.
Tổng Dĩnh ngửi thứ chất lỏng không rõ này, cau mày nói nhỏ vào tại Tần Minh: "Cậu chủ, hình như đây là Nước Hạnh Phúc, được điều chế từ việc trộn lẫn nhiều loại ma túy. Sau khi uống chất lỏng đó, sẽ khiến con người bị lên cơn nghiện trong một thời gian ngắn, có lẽ do liều lượng khá là nhỏ."
Tần Minh sa sầm mặt mày, nước thánh cái rắm, đây chính là thuốc độc.
Nhưng bây giờ đang có hàng trăm người đánh trống hò reo, dòm ngó và ép buộc bạn họ, lần này phải làm gì bây giờ?
Trần Mục Linh cũng hoảng sợ và không hài lòng, dán sát lại hỏi Tần Minh: "Chị ơi, chị ơi, giờ chúng ta phải làm sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT