Tần Minh thấy mấy nữ sinh đã nhìn rõ âm mưu của Tào Vỹ, họ sợ tới mức liên tục run rẩy, muốn chạy trốn nhưng lại bị mấy người đàn ông chắn đường.
Biểu hiện bất thường của Triệu Mộng Hoa, sự xuất hiện đột ngột của người bạn cũ Mã Nhụy nhưng lại như một người điên mặc cho người khác ức hiếp.
Ngoài ra còn có giáo hội thần tình yêu mà Triệu Mộng Hoa từng nói đến, tín ngưỡng Thần Eros, tẩy sạch sự ô uế của người khác và cứu vớt người đời gì đó nữa.
Toàn nói linh tinh.
Mọi người đều là người trưởng thành, sao lại không nhìn ra được? Họ nhận ra rằng mình đã bị lừa, đây không phải là đi để làm quen với những con nhà giàu có mà là xe taxi chuyên chở đến nhà chứa.
Nhưng nhìn ra thì sao? Họ có chạy thoát được không? Họ không chạy được.
Trần Mục Linh sốt ruột đến mức nước mắt lăn dài, lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Hu hu... nếu biết sớm thì mình đã nghe lời Tần Minh rồi. Tần Minh, xin lỗi cậu.... Tôi đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn giúp đỡ tôi. Tôi ngốc quá, lại còn mắng cậu nữa. Tôi phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, tại sao tôi không nhìn ra đâu mới là đúng đắn cơ chứ?"
Triệu Mộng Hoa vẫn không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: "Mục Linh, không sao đâu. Chị nghe các chị em trong giáo hội nói rằng bọn họ rất hạnh phúc, thờ phụng Thần Eros, hy sinh bản thân và cứu giúp người đời. Đây là việc tốt giúp người đời, không ngờ đêm nay em lại có cơ hội được phụng dưỡng giáo sư Phó, người thừa kế do Thần Eros chỉ định."
Trần Mục Linh rùng mình khi nghe những lời của Triệu Mộng Hoa, tại sao chị ấy lại nói ra được những lời kinh khủng đó một cách bình tĩnh như vậy? Chị ấy nghĩ gì thế?
Cô ta cũng đoán được phụng dưỡng là gì, cô ta sợ hãi oà khóc.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, vội vàng kêu cứu, nhưng nhất thời không biết gọi cho ai. Cô ta gọi cho Tần Minh vì cảm thấy gọi điện cho Tần Minh sẽ ít phải giải thích hơn. Chẳng phải gần đây Tần Minh muốn tán tỉnh cô ta sao? Nếu Tần Minh nghe tin cô ta gặp nguy hiểm, nhất định sẽ tới.
Hơn nữa, không biết sao cô ta lại tự tin rằng Tần Minh sẽ đến giải cứu cô ta.
Tuy nhiên, Tần Minh đã đến rồi, đến vì người anh em tốt Lương Thiếu Dũng của anh. Dù sao thì Lương Thiếu Dũng cũng đã say rồi, anh đành phải giúp anh ta một chút thôi.
Tần Minh đứng bên cạnh Trần Mục Linh, liếc một cái thì thấy tên anh trong danh bạ điện thoại của Trần Mục Linh là "Tên cặn bã thứ ba mươi chín Tần Minh". Tần Minh nhìn thấy cái tên này thì đảo mắt một cái, cô ta từng gặp phải nhiều tên cặn bã như vậy sao?
Nhưng Trần Mục Linh còn chưa kịp gọi điện thì đã bị Tào Vỹ đã giật mất điện thoại.
Tào Vỹ híp mắt nói: "Cô Trần, tôi đã nói không sao rồi. Vừa nãy là hiểu lầm thôi, cô xem kìa, xe đến rồi, lên xe đi." Một chiếc xe buýt cỡ nhỏ chạy đến cửa phòng bài bạc, trên xe còn có những cô gái khác.
Mấy người đàn ông ép các cô gái lên xe, đến ngã tư thì bị thu điện thoại di động với lý do tham gia tọa đàm phải có tiền trong điện thoại nên bọn họ đi nạp tiền điện thoại.
Lý do đường hoàng này còn chẳng lửa được học sinh tiểu học.
Nhưng các cô gái cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn giao điện thoại ra. Nếu không giao, bọn họ không được lên xe cũng chẳng được rời khỏi đây, ở lại thì không tệ hơn sao?
Trên xe còn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi khác, nhưng những cô gái này lại rất vui mừng, đang thảo luận rằng chờ chút nữa được gặp gỡ với con nhà giàu có, câu được một người chồng giàu sang, đi gặp sếp lớn, thì đến kiếp sau cũng không cần lo cơm ăn áo mặc nữa.
Các nữ sinh như Trần Mục Linh và Cao Binh đều câm như hến, vẻ mặt u ám của họ trái ngược hẳn với sự vui cười của những cô gái kia.
Trần Mục Linh chắp tay trước ngực, lẩm bẩm cầu nguyện: "Tần Minh, cậu mau tới đây đi. Cậu đừng chấp nhặt với đứa hẹp hòi như tôi, đừng so đo nhiều như vậy, tôi sai rồi, cậu tới cứu tôi được không? Tôi xin lỗi cậu, chỉ cần cậu tới cứu tôi, muốn tôi làm gì cũng được."
Cao Bình cũng chắp tay và cầu nguyện theo: "Ai cũng được, có ai đến cứu tôi không? Thần Minh, nếu cậu đã phát hiện ra vấn đề, cứu người thì cứu cho chót đi, cứu tôi với. Hu hu... Ba, mẹ... nếu biết trước thì con nghe lời hai người đi hẹn hò với quản lý ngân hàng kia rồi. ít nhất thì người ta cũng có một chiếc xe liên doanh trị giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ. Hu hu.."
Tống Thu Yên thở dài nói: "Đừng mơ, chúng ta đã làm nhục Tần Minh như vậy rồi, sao anh ta có thể tới cứu chúng ta được? Chúng ta cẩn thận một chút, tìm cơ hội chạy trốn, chờ người tới cứu không bằng tự cứu lấy mình."
Triệu Mộng Hoa vẫn bình tĩnh, nói mà không có biểu cảm gì: "Đừng lo, đến lúc đó các em sẽ biết thôi. Giáo sư Phó là người thừa kế của Thần Eros, ông ấy rất thân thiện. Các chị em trong giáo hội đều tự hào vì được phụng dưỡng giáo sư Phó."
Trần Mục Linh nhìn bộ dạng này của Triệu Mộng Hoa, đau khổ che mặt lại: "Chị Mộng Hoa, rốt cuộc chị bị làm sao vậy? Sao chị lại thành ra thế này?"
Tổng Dĩnh ngồi ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ này của mấy nữ sinh, buồn cười nói: "Cậu chủ, bọn họ đúng là không biết xấu hổ, còn trông cậy cậu sẽ đến cứu họ nữa."
Tần Minh không có biểu cảm gì, nhìn về phía Triệu Mộng Hoa, nói: "Cô xem chị Triệu khóa trên bị gì vậy? Dù có bị tẩy não thì cũng không đến nỗi mất hết tình cảm đâu nhỉ?"
Tổng Dĩnh lắc đầu biểu thị cô ta cũng không rõ, sau đó hỏi lại: "Nếu là do thuốc thì lại có quá nhiều loại để lựa chọn, không biết bọn họ dùng loại nào. Chút nữa cậu chủ phải để ý những gì đã ăn, ngoài ra, tôi sẽ chuẩn bị một số loại thuốc cứu mạng khẩn cấp."
Xe buýt nhỏ đi đến một khách sạn ở ngoại ô thành phố Quảng, phòng khách của của khách sạn cao tầng rất náo nhiệt, có rất nhiều thương nhân như những ông chủ cùng tụ tập nói chuyện phiếm với nhau, có vẻ như bọn họ đều tới tham dự buổi tọa đàm làm giàu này.
Điều này khiến Cao Bình và những cô gái khác thả lỏng cảnh giác một chút, bởi vì cuối cùng họ cũng nhìn thấy một số người bình thường.
Phòng khách của khách sạn kê rất nhiều bàn ghế, cũng có rất nhiều ông chủ lớn rất có khí thế. Nhìn những chiếc xe sang trọng đậu trước cửa khách sạn, có lẽ bọn họ đều là những người đứng đắn.
Tào Vỹ cười nói: "Các cô xem đi, tôi đã nói không lừa dối mọi người rồi. Ở đây có rất nhiều ông chủ, con nhà giàu, đàn ông độc thân giàu có, đều là mục tiêu của các cô."
Trần Mục Linh và những người khác cười lúng túng, hoàn toàn không tin.
Tào Vỹ và mấy người đàn ông "ép" các cô gái đi đến trước mặt một người đàn ông mặc vest. Người đàn ông kia khoảng hơn bốn mươi tuổi, đang trò chuyện vui vẻ với một số sếp lớn, trò chuyện về đầu tư, nói về thi trường quốc tế, thời nào ngành nào dễ kiếm tiền, vân vân.
Mọi thứ đều trông rất bình thường, không có gì lạ.
Trước đây Tần Minh đã tham gia rất nhiều buổi tọa đàm như thế này khi đi làm bán thời gian, chuyên giảng dạy các ý tưởng kinh doanh cho một số doanh nghiệp vừa và nhỏ, anh phụ trách về tài liệu tuyên truyền, một ngày có thể kiếm được hai trăm nhân dân tệ.
Nhìn vị giáo sư Phó rất nghiêm túc này, Tần Minh đoán ông ta là Đại Phi Long, một con chó đội lốt người chứ trông chẳng giống người thừa kế Thần Eros của giáo hội thần tình yêu gì cả.
Lúc này, giáo sư Phó thấy Tào Vỹ đi đến nên không tán gẫu với các ông chủ khác nữa, đi đến một nơi ít người, nói: "Sao chú lại bị đánh?"
Tào Vỹ cười ngượng: "Không bị đánh một trận thì làm sao có thể chiêu mộ được ba thành viên mới xuất sắc chứ?"
Giáo sư Phó nhìn thấy Tổng Dĩnh đang giả vờ ngốc nghếch, ngọt ngào đầu tiên, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, mỉm cười thần bí, mắt nhìn vào ngực Tổng Dĩnh, có vẻ rất hài lòng.
Tiếp theo giáo sư Phó nhìn Trần Mục Linh đang thấp thỏm lo âu, quan sát Trần Mục Linh mặc chiếc váy đen và phong cách trang điểm đậm từ đầu đến chân thì cũng hài lòng liếm môi một cái.
Cuối cùng ông ta mới nhìn sang Trần Minh, khẽ gật đầu vì cảm thấy cũng tạm được.
Giáo sư Phó kéo Tào Vỹ đi xa vài bước, thì thầm nói: "Làm tốt lắm, nhất định phải thu nạp được hai người đẹp nhất kia làm thành viên của giáo hội thần tình yêu chúng ta, đêm nay tôi sẽ cho họ vào đời. Còn lại thì sắp xếp cho các cán bộ khác, vất vả suốt mấy tháng rồi, cứ để bọn họ hưởng thụ một chút"
Tào Vỹ nói: "Đại ca, anh có chơi được hai người không? Cho em một người đi, gái đẹp tuyệt vời như vậy khó tìm lắm, em cũng phải tìm kiếm hơn hai tháng với thông qua hai người nước ngoài và một người phụ nữ khác mới tìm được đấy"
Giáo sư Phó hừ nhẹ: "Chẳng phải gần đây chú đang theo đuổi một nữ sinh viên sao? Còn cho cô ta uống cái đó, khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời. Khá lắm, vậy còn chưa hài lòng hả? Thôi được rồi, tặng chú cái cô người hơi cao, trang điểm đậm kia đấy."
Giáo sư Phó liếc nhìn Tần Minh đang cải trang thành con gái.
Tần Minh quay đầu lại hỏi: "Tiểu Dĩnh, bọn họ đang nói cái gì thế?"
Tống Dĩnh nhìn khẩu hình của hai người kia, mặt lạnh như sương giả, nói: "Đang thảo luận phân chia chúng ta như thế nào, hừ, muốn chết rồi."
Tần Minh đứng chờ ở đây, nhìn khắp nơi rồi đột nhiên nhìn thấy một người quen ở chỗ ngồi của khách, tim Tần Minh đập loạn lên, sao cô ấy lại ở đây?
Hơi bất ngờ quá thì phải?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT