Thường Hồng Hi nghiêm mặt nói: "Nhà họ Triệu... là một gia tộc lâu đời, tổ tiên làm quan đến chức vị Lễ bộ thượng thư, là thầy của vua. Hiện nay, nhà họ Triệu cũng có người đảm nhiệm chức cao trong bộ máy chính quyền Hoa Hạ, thậm chí là Tư lệnh quân khu. Từ khi phất lên khoảng giữa thời nhà Minh, bọn họ chưa từng tụt dốc, vẫn trụ vững trong hội đồng quản trị tối cao của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Nhà họ Triệu rất đặc biệt. Chiến trường chính và lợi ích chủ yếu của bọn họ luôn nằm ở Hoa Hạ. Bọn họ lợi dụng tập đoàn để giúp cho bản thân lớn mạnh, duy trì sự hưng thịnh của gia tộc tại Hoa Hạ cùng với địa vị vô cùng quan trọng.
Đối với nhà họ Triệu, tập đoàn giống như kho tiền cung cấp và hỗ trợ tiền bạc mà thôi. Bọn họ cũng không để ý mình được phân chia bao nhiêu lời lãi trong tập đoàn, chỉ cần có quyền phát ngôn là đủ, cũng không có hứng thú với việc tuyển cử chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp."
Tần Minh nghiêm túc nhận xét: "Rất khiêm tốn"
Thường Hồng Hi lắc đầu: "Chẳng qua là bọn họ biết đạo lý không đặt tất cả trứng gà vào một rổ mà thôi. Khi gia tộc phát triển đủ mạnh, có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều sự lựa chọn. Ở Hoa Hạ, bọn họ quá lớn mạnh. Nếu người nhà họ Triệu ở Hoa Hạ, ba rất khó động đến bọn họ. Không, thậm chí ba không làm gì được."
Tần Minh cũng rất kinh ngạc khi thấy Thường Hồng Hi đánh giá nhà họ Triệu cao như vậy.
Ở Hoa Hạ vẫn có gia tộc tồn tại suốt nghìn năm, nhưng phần lớn là người bình thường. Nào là hậu duệ của Khổng Tử, đời sau của Lỗ Ban, con cháu của Tào Tháo... Họ đưa ra gia phả rõ ràng đâu ra đấy, nhưng bởi vì không đủ sức ảnh hưởng, nên rất nhiều người không quan tâm.
Tuy nhiên, những gia tộc vẫn cường thịnh thì lại kín tiếng đến độ không ai biết đến.
Thường Hồng Hi tiếp tục nói: "Có sự giúp đỡ của nhà họ Triệu, tầm kiểm soát của con ở Hoa Hạ ắt vững như núi, thậm chí vươn khắp châu Á. Trong nền kinh tế thế giới hiện nay, sự tăng trưởng kinh tế ở châu Á mạnh nhất. Một khi sản nghiệp ở nước ngoài xảy ra vấn đề, con có thể chuyển đổi trọng tâm ngay lập tức. Muốn phát triển thì nhất định phải có hậu thuẫn thật mạnh mẽ. Hoa Hạ là hậu thuẫn của con, con sẽ không bao giờ thất bại"
Cuối cùng Tần Minh cũng hiểu ra, Thường Hồng Hi đuổi Nhiếp Hải Đường đi là để anh không bao giờ thất bại.
Nhưng anh vẫn không đồng ý, anh vẫn muốn làm chủ số phận của mình.
Tần Minh nói: "Ba nuôi, con sẽ không thất bại"
Thường Hồng Hi gật đầu: "Mặc dù con khá nhân từ và lương thiện, nhưng bản chất có sự tàn nhẫn. Chỉ cần con phát huy sự tàn nhấn ấy, ba tin rằng con sẽ không thất bại. Hiện nay, hội đồng quản trị tối cao chỉ là vỏ rỗng, không có nhiều thực quyền, cho dù có thì cũng là thế lực do bọn họ tự bỏ tiền bồi dưỡng. Đương nhiên, sản nghiệp của những kẻ đó cũng thuộc sự kiểm soát của bọn họ.
Có thể nói là Tần Minh đã hiểu rõ lịch sử phát triển đẫm máu và đặc biệt của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, cùng với sự tồn tại đặc biệt của hội đồng quản trị tối cao.
Tập đoàn này không ngừng thu nạp kẻ có quyền có thể ở mỗi thời đại, liên tục cạnh tranh gay gắt, diệt trừ đối thủ. Thực tế là tập đoàn càng ngày càng lớn mạnh, bởi vì mỗi thời đại đều có người quyền thế gia nhập. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, có lẽ các gia tộc không duy trì được sự hưng thịnh lâu dài sẽ bị ám sát, gia tộc diệt vong, nhưng lợi ích thì lại bị các thành viên khác trong hội đồng quản trị tối cao phân chia.
Tần Minh cảm thấy chuyện này tựa như quả cầu tuyết, người đẩy quả cầu tuyết sẽ thay đổi, nhưng quả cầu tuyết càng lăn càng lớn là điều bất biến.
Mà điều đỉnh nhất là cuộc tranh đấu chỉ giới hạn ở những người trong hội đồng quản trị tối cao, không ảnh hưởng tới việc kinh doanh sản nghiệp ở các nơi trên thế giới.
Trong khi đó, việc Thường Hồng Hi phải làm bây giờ là tập quyền, tập trung tất cả quyền thế và tài sản vào tay mình. Ông ấy không cần phân chia lại, cho nên muốn diệt trừ tất cả những người trong hội đồng quản trị tối cao!
Bởi vì Thế kỷ Hoàn vũ trùm thương nghiệp hàng đầu đã đủ khủng, có thể rung chuyển mạch máu kinh tế toàn cầu, không cần lôi kéo các ông trùm kinh tế hiện nay gia nhập, bởi vì không ai mạnh bằng nó.
Tần Minh chợt cảm thấy mình thật nhỏ bé. Trước đế quốc thương mại có bề dày lịch sử và lớn mạnh đến vậy, anh thật nhỏ bé làm sao!
Tập đoàn chẳng khác nào công ty thần bí trong phim khoa học viễn tưởng. Anh nghi ngờ những gì mình biết chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Hơn nữa, rất có thể là cả đời này anh sẽ phải sống trong tình cảnh bị ám sát.
Áp lực vô hình đè nặng lên vai Tần Minh.
Anh có muốn từ bỏ không? Ha ha, bây giờ còn kịp sao? Kể từ lúc ký hợp đồng thừa kế hồi trước, anh không thể "xuống xe" nữa rồi.
Nhưng Tần Minh phát hiện mình bị rơi vào tròng, ban đầu Thường Hồng Hi không nói rõ mấy chuyện này.
Lúc đó ký tên, Tần Minh thầm nghĩ ông Thường có giỏi đến đâu, cùng lắm cũng chỉ kinh doanh xí nghiệp giàu nhất cả nước thôi. Ai dè ông ấy giàu nhất thế giới, còn để lại tâm nguyện.
Hai người trò chuyện ở sân hồi lâu. Phùng Đông Tường đi tới báo cáo: "Thưa ông Thường, thưa cậu chủ, tất cả các thành viên trong nhóm quản lý sản nghiệp vùng Đông Nam Á đã ngồi vào vị trí ở phòng hội nghị."
Thường Hồng Hi lên tiếng: "Ừm. Tần Minh, con đẩy ba ra ngoài nhé!" "Vâng, thưa ba nuôi." Tần Minh Minh đẩy xe lăn, đưa Thường Hồng Hi đến hội trường lớn của trang viên Nam Sơn.
Trang viên Nam Sơn là trang viên nghỉ dưỡng, hội trường lớn trông như không ăn nhập, nhưng thật ra nơi này chuyên dành cho các cán bộ lãnh đạo quan trọng của tập đoàn mở cuộc họp. Sau khi họp xong, họ có thể nghỉ phép tại đây luôn.
Khi Tần Minh đẩy xe lăn vào phòng hội nghị, mọi người đứng lên chào đón.
Tần Minh nhìn gương mặt từng người nước ngoài xa lạ đeo tai nghe phiên dịch. Chỗ ngồi của họ rất trang trọng. Ai nấy đều ngồi ngay ngắn, còn có người ghi chép. Dễ nhận thấy họ cực kỳ coi trọng cuộc họp lần này.
Tần Minh hơi thấp thỏm. Dù sao anh cũng chỉ là sinh viên, thiếu kinh nghiệm xã hội. Đột nhiên anh nghe Thường Hồng Hi nói về bí sử của tập đoàn, bây giờ lại trông thấy người phụ trách sản nghiệp các khu vực. Vì vậy, nhất thời anh vẫn chưa quen.
Thường Hồng Hi phát biểu lời mở đầu, khách sáo khen ngợi năng lực của cấp dưới, khẳng định ngành mới khai thác đã đóng góp cho sự phát triển của tập đoàn... Cuối cùng, ông ấy nói mình mắc bệnh ung thư, sắp không qua khỏi, mong rằng sau này mọi người hãy chịu khó làm việc dưới sự quản lý của Thần Minh.
Từ lâu đã có tin tức Tần Minh là người thừa kế, sau này anh lại đánh bại Thường Hoan, nổi tiếng như cồn.
Trong nội bộ tập đoàn có rất nhiều người đã quen với sự tồn tại của Tần Minh. Nhưng khi bọn họ phát hiện, anh đã nắm giữ việc kinh doanh của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở khắp Hoa Hạ, có nền móng khá vững chắc, đồng thời sắp tiếp quản việc kinh doanh ở khu vực Đông Nam Á.
Những người này nâng cao tinh thần một trăm phần trăm, bởi vì sự nghiệp sau này của họ nằm trong tay Tần Minh.
Có một bộ phận là nhân viên cốt cát được tập đoàn bồi dưỡng, đó là những người vô cùng trung thành với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ. Nhìn Tần Minh được Thường Hồng Hi chỉ định là người thừa kế, họ như trông thấy vua mới lên ngôi.
Tần Minh bước lên, hơi kh người nói với mọi người: "Tôi là Tần Minh, rất cảm ơn các vị đã bớt thời gian trong lúc bận rộn đến Hoa Hạ. Như ba nuôi tôi đã nói, tương lai tôi sẽ tiếp quản tập đoàn. Nhất định là mọi người sẽ nghi ngờ tôi còn trẻ, ít kinh nghiệm, có bản lĩnh gì mà lãnh đạo một đế quốc thương mai.
Nhưng mọi người không cần quá lo lắng, bởi vì tập đoàn là một bánh xe khổng lồ, trong lịch sử nó không ngừng tiến về phía trước, không dễ dàng bị một người cản trở. Tôi giống như một người giám sát, đảm bảo từng bánh răng và khớp nối hoạt động bình thường.
Đột nhiên, ông ta lạnh lùng nở nụ cười dữ tợn, sau đó lấy một khẩu súng đặc biệt, không phải hàng tiêu chuẩn ra, rồi nhắm vào Tần Minh!
Mà chỗ ngồi của Song Shan Ti Cha ở hàng trước, cách bục phát biểu của Tần Minh khoảng mười bước. Mọi người sợ hết hồn trước hành động đột ngột này.
Trong bọn họ xuất hiện một kẻ phản bội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT