Tần Minh vừa ra khỏi hồ không tên thì một vệ sĩ của Bạch Kính Đình đã tới và đưa cho anh một tấm chi phiếu.
Người vệ sĩ đó nói: “Ông Bạch đã nghe nói về chuyện mà anh đã làm vì cô chủ nhà chúng tôi, ông ấy cảm thấy rất biết ơn nên đã tặng chút thành ý coi như là bảo đáp, mong anh Tần không chế.
Tần Minh liếc nhìn thì thấy đó là chi phiếu trị giá mười triệu, nhưng Tần Minh cũng không thiếu tiền, hơn nữa anh giúp Bạch Ngọc Thuần không phải là vì tiền.
Tần Minh từ chối: “Tôi không cần, để tiền lại cho Thuần Thuần đi.”
Vệ sĩ không nhận mà chỉ cúi người cầu xin Tần Minh nhận lấy, nếu anh không nhận thì vệ sĩ rất khó trở về báo cáo.
Tần Minh không còn cách nào khác nên đành phải nhận.
Tần Minh có chút cảm khái, gần đây có rất nhiều người rời xa anh, Nhiếp Hải Đường biến mất không rõ lý do, Bạch Ngọc Thuần đã đoàn tụ với ba và đến Bắc Kinh, còn cô vợ “hờ” Mộc Tiêu Kiều thì đã đến Bắc Kinh trước khi anh kịp giải thích. “Đi nói rõ với Mộc Hạo vậy.” Tần Minh suy nghĩ, dường như chuyện mà anh có thể làm lúc này chính là hoàn toàn phủi sạch quan hệ với nhà họ Mộc.
Tần Minh bấm số điện thoại của Mộc Hạo và nói: “A lô, ông chủ Mộc...
HỒ, Tiểu Tần à. Có chuyện gì vậy?" Mộc Hạo rất nhiệt tình, tựa như ba vợ đang tán gẫu vậy.
Tần Minh nói: “Ông chủ Mộc, ông nên thông báo cho tất cả mọi người biết chuyện tôi rời khỏi nhà họ Mộc. Cho dù ông cảm thấy lý do từ chối là “ly hôn” này không dễ nghe thì cũng không cần nói, tôi sẽ đích thân từ từ giải thích với bảy tám mươi người có mặt trong buổi tiệc rượu ngày hôm đó. Dù sao thì đó cũng là một đám cưới được tổ chức để giải xui, hiện tại đã đạt được mục đích giải xui rồi, mọi người kết thúc vui vẻ. Ông chủ Mộc, ông có nghe tôi nói không?” ở đầu dây bên kia điện thoại, Mộc Hạo nói: “A lộ? Tiểu Tần, cậu có nghe thấy không? A lô? Tôi đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, tín hiệu không tốt. A lô? ... Cái gì? Cậu nói là muốn mời tôi ăn cơm à? Được, lần sau, để lần sau nhé, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
Tút tút...
Sắc mặt Tần Minh tối sầm lại, anh thực sự tức giận rồi, ông ta lại giở chiêu này sao? Thực sự cho rằng Tần Minh tốt tính tương đương với việc anh dễ bị bắt nạt à?
Anh cảm thấy mình phải xông thẳng vào trong nhà họ Mộc để bày tỏ thái độ.
Tần Minh đang định gọi cho Olmei lái xe tới thì chuông điện thoại vang lên. “Anh rể
Anh vừa nhận máy thì nghe thấy Mộc Tư Thuần gào lên như một con mèo hoang nhỏ, giọng điệu còn rất tủi thân, lỗ tại Tần Minh sắp bị tiếng hộ của cô ta làm cho điếc luôn rồi.
Tần Minh thở dài: “Em lại làm gì vậy? Em không được chọn làm nữ chính của vở kịch sân khấu à? Không diễn tốt còn muốn thế nào nữa?”
Mộc Tư Thuần vừa thở hổn hển vừa nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng sao anh không đến xem màn biểu diễn của em? Em đã diễn hai mươi mấy cảnh rồi mà anh cũng không tới cảnh cuối cùng ngày hôm nay sao?"
Tần Minh nói: “Gọi ba của em đi.
Mộc Tư Thuần bĩu môi nói: “Ba nói là đang bận bàn chuyện công việc.
Tần Minh thầm khinh bỉ mắng Mộc Hạo mấy câu, anh còn nói thêm: “Thì gọi mẹ em.
Mộc Tư Thuần nói với vẻ buồn bã: “Mẹ nói rằng bà ấy quen biết một đạo sĩ tên là Vân Động Tử, bà ấy đi quyên góp tiền cho miếu của người ta, tu kim thân cho ông bà nội.
Tần Minh cảm thấy rất tự trách khi Hứa Thục Lan đột nhiên trở nên mê tín, anh lại nói: “Gọi anh trai em?”
Mộc Tư Thuần hừ một tiếng và nói: “Anh trai em bận đi tán gái, không để ý tới em đâu. Ngoại trừ anh rể là anh ra thì chẳng có người thân nào đến đây xem em diễn cả. Hiện tại em đang ở đài truyền hình tỉnh, hơn nữa còn phát sóng trực tiếp cơ, anh rể, anh có đến hay không? Cầu xin anh đấy.”
Tần Minh nghe thấy tiếng cầu xin nhẹ nhàng của Mộc Tư Thuần, anh cũng cảm thấy rất hứng thú với tiết mục do Liêu Thanh Tuyền biên đạo nên bảo: “Được rồi, được rồi, anh sẽ tới, được chưa?”
Mộc Tư Thuần vui mừng nói: “Vậy thì quyết định thế nhé, còn một tiếng nữa là buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, anh nhanh lên đi, em đã giữ vé cho anh rồi, hàng ghế đầu đấy.
Tần Minh bắt xe đến thẳng đài truyền hình tỉnh, đây chính là đài truyền hình Quốc Doanh, rất rộng lớn, ngoài cửa ra vào đông nghịt người, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên đang đợi, cùng với fan của một số nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng khác tới để “nằm vùng”.
Tần Minh vừa bước tới cửa đã bị một đám người hâm mộ chặn đường.
Tần Minh nói: “Này, xin nhường đường một chút, tôi muốn vào trong.
Mấy người hâm mộ đang kéo băng rôn, đội khăn trùm đầu nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tần Minh, khi thấy anh không giống nhân viên công tác, cũng không phải nghệ sĩ thì không ai thèm để ý đến anh.
Một fan nam nói: “Anh tránh ra đi, lát nữa Tiểu Mộc Mộc biểu diễn xong sẽ đi ra ngoài này. Đây là vị trí chính giữa đẹp nhất, cơ hội có thể nắm tay lên tới năm mươi phần trăm. Tôi đã xếp hàng suốt hai tiếng đồng hồ rồi, anh muốn lừa tôi nhường sao, đúng là không biết xấu hổ”
Tần Minh sững sờ nói: “Tiểu Mộc Mộc là ai?”
Một người hâm mộ bất ngờ quay lại. Tất cả các trạch nam, mấy ông chủ đang cầm bằng rồn, đồ tiếp ứng và túi quà nhỏ dễ thương. Anh liếc nhìn hình ảnh trên những đạo cụ đó, đậu má, đó chẳng phải là Mộc Tư Thuần sao?
Không ngờ cô ta lại có fan ông chú cuồng nhiệt thế này?
Sắp ra mắt rồi hay sao? Bây giờ mới tham gia một vở kịch sân khấu mà lại có nhiều fan như vậy à?
Một fan nam khác nói: “Thằng nhóc, thủ đoạn chen chỗ của mày kém quá rồi nhỉ? Ai mà chẳng biết chương trình đã bắt đầu, lãnh đạo và nghệ sĩ biểu diễn đều vào trong đó rồi, chỉ chờ tiết mục ra mắt nữa thôi. Muốn lừa bọn tao nhường chỗ cho à, nằm mơ đi.
Một ông chủ cầm cây quạt có ảnh của Mộc Tư Thuần nói: “Tiểu Mộc Mộc mà cũng không biết sao? Gần đây cô ấy rất nổi tiếng, còn được lên tiêu đề. Dựa trên kinh nghiệm đu idol nhiều năm của tôi thì chắc chắn sau này Tiểu Mộc Mộc sẽ vô cùng nổi tiếng. Cái mà cô ấy thiếu chính là tài nguyên, nếu có ông chủ lớn đứng sau cung cấp tài nguyên như chị Băng Băng thì muốn không nổi tiếng cũng khó.
Tần Minh híp mắt lại, chị Băng Băng?
Ha ha, vốn dĩ Mộc Tư Thuần là con nhà đại gia có uy tín lâu năm ở thành phố Quảng, của cải giàu có, nhưng cô ta không muốn dựa vào quan hệ của gia đình nên mới tự nỗ lực như vậy.
Tần Minh nói: “Người mà mọi người nói tới chính là Mộc Tư Thuần à? Tôi quen cô ấy, cô ấy giữ vé cho tôi. Mọi người có thể nhường đường được không? Tôi không thể vào được. Tôi muốn nhờ bảo vệ đi thông báo một tiếng. “Ha ha, một thằng nhóc nghèo như mày thì lừa được ai? Vừa nãy tao đã thấy mày ngồi xe buýt tới đây rồi. Một thằng nghèo nàn giả rách như mày mà có thể quen biết với Tiểu Mộc Mộc sao?” “Giẻ rách đu idol thì tôi có thể hiểu được, nhưng mặt dày như vậy thì không được. Tôi đã chiếm vị trí hàng đầu suốt ba tiếng đồng hồ rồi, đừng ai muốn giành được." “Nhóc con, mày mà còn ngang ngược nữa thì cẩn thận bọn tao đánh mày đấy.
Những người hâm mộ này cứ anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không thèm để ý đến Tần Minh, Tần Minh cũng không muốn gây rối ở đài truyền hình.
Tần Minh phân vân không biết có nên gọi cho Mộc Tư Thuần hay không, nhưng anh lại thấy ở chỗ cửa ra vào vang lên tiếng xôn xao, đảm fan la hét khả kích động và cuồng nhiệt: “Tiểu Mộc Mộc “Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao? Có thể chụp ảnh chung được không?” “Tiểu Mộc Mộc, anh là fan chân chính mười năm của em, ký tên cho anh đi. “Tiểu Mộc Mộc, á á ~! Em đẹp lắm. “Á, trang phục của quân đội Bát Lộ, ôi mê chết đi được, Tiểu Mộc Mộc, xin em hãy lấy linh hồn nhỏ bé này của anh đi.”
Mấy người hâm mộ chặn cửa la hét sòm, làm đủ động tác để thu hút sự chú ý của thần tượng, nếu không có cổng vây quanh thì bọn họ đã nhào lên rồi.
Có người thì xin chữ ký, cũng có người yêu cầu chụp ảnh chung.
Nhưng Mộc Tư Thuần chỉ đáp lại một cách lịch sự chứ cũng không để ý tới bọn họ.
Tần Minh nhìn thấy Mộc Tư Thuần mặc trang phục nữ chiến sĩ, hình tượng vừa xinh đẹp lại duyên dáng, đôi mắt long lanh như nước, hơn nữa kiểu ăn mặc như nữ Bát Lộ quân này khá mới mẻ. “Hey, anh rể, anh rể!” Mộc Tư Thuần đi xuống nhìn xung quanh một hồi thì thấy Tần Minh ở ven đường, cô vẫy tay gọi: “Bên này, bên này.
Nhìn thấy Mộc Tư Thuần vừa nhảy lên vừa vẫy tay gọi Tần Minh, ánh mắt của những fan cuồng vừa chặn Tần Minh đều trở nên phức tạp, hai người thật sự quen biết nhau sao, tên này còn là anh rể? “Ôi dào! Vừa rồi quên mất không lôi kéo làm quen" “Nếu biết trước là anh rể thì tôi đã nhường vị trí hàng đầu của mình cho cậu ấy rồi, nói không chừng lát nữa còn được ăn một bữa cơm cùng Tiểu Mộc Mộc. “Không đầu tư thành công, để lỡ mất rồi.”
Đám trạch nam và ông chú này than thở một hồi, bọn họ cảm khái vừa rồi mình không nhận ra, hối hận vì đã không tạo quan hệ tốt với Tần Minh.
Lần này Tần Minh bước vào đã được tất cả mọi người nhường đường, hơn nữa bọn họ còn nở nụ cười với anh.
Nhưng vào giây phút Mộc Tư Thuần khoác tay Tần Minh, anh chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đột nhiên có rất nhiều sát khí truyền đến, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Tần Minh đã bị giết vô số lần. “Đồ khốn nạn, mày chỉ là anh rể mà thôi, còn định nhớ nhung em vợ à?” “Buông tay ra, thằng chó chết kia, ôi... Tiểu Mộc Mộc, em phải nhận ra anh rể của em là đồ cặn bã. “Lỗ rồi, lỗ rồi.” “Nếu Tiểu Mộc Mộc ôm cánh tay của tôi như vậy thì thỉnh thoảng ngực sẽ có một chút, như vậy tôi chết cũng cam lòng.”
Tần Minh nghe thấy những lời trách móc đầy hâm mộ và đố kỵ của đám fan cuồng này thì cũng cảm thấy rất bất lực, anh là người vô tôi mà.
Mộc Tư Thuần kéo cánh tay Tần Minh, không để ý đến mấy người hâm mộ này, cô ta vui vẻ nói: “Hì hì, anh rể, anh đã đến rồi, mau lên, sắp tới em biểu diễn rồi, đây là vé của anh, lát nữa em sẽ chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho anh”
Tần Minh cảm thấy hơi ngạc nhiên, lát nữa còn có niềm vui bất ngờ? Con bé này thì có niềm vui bất ngờ gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT