Ngoài cửa chính của biệt thự, Phùng Nhận Băng đang hết sức vui mừng: “Ha ha, đây đúng là một vở kịch hay. Thì ra Tần Minh là kẻ ăn bám, còn cầm tiền của bạn gái tới đây ra vẻ, tưởng anh ta đã khá lên rồi chứ. Nếu không làm được thì tốt nhất là đừng nói, bây giờ phụ huynh của bên nhà gái cũng tìm tới cửa rồi kìa.”

Chương Dao giữ chặt lấy Nhiếp Hải Đường, bà ta nói: “Con nghe đi, hàng xóm ai cũng chế giễu nó, kẻ vô dụng thì vẫn là kẻ vô dụng, đi đến đâu cũng không được chào đón.

Dương Cường Kiên bèn nói: “Chúng tôi là đồng hương của cậu ta. Người đẹp, thằng nhóc Tần Minh này ở thành phố Quảng gặp chuyện gì vậy? Sống thế nào?”

Chương Dao vênh váo hống hách nói: “Có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Chỉ là chuyện cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi, bạn học của nó cũng nói, ba năm qua ngày nào nó cũng đi giao đồ ăn ở bên ngoài, rửa bát đũa, đi làm bảo vệ cho rạp phim, quán bar. Cũng bởi vì nó ở cùng một câu lạc bộ với con gái của tôi, nên vọng tưởng muốn được thơm lây. Nếu như các người đã là đồng hương của Tần Minh thì nói xem nhà nó như thế nào?”

Phùng Nhạn Băng lại hả hê nói: “Thế nào là thế nào? Bố cậu ta là nhân viên quản lý kho cho công xưởng nhà tôi, một tháng tiền lương được có hai nghìn năm trăm tệ, có một căn nhà mái đỏ hai tầng rách nát, TV là kiểu TV màn hình lồi kiểu cũ, xung quanh chỗ đó chỉ có nhà bọn họ là tồi tàn nhất. Con trai cả của nhà đó đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, trên thị trấn chẳng có cô gái nào chịu gả cho cậu ta. Tần Minh này đã ba năm rồi không về nhà, tôi còn cho là cậu ta phát đạt rồi, kết quả lại chỉ là một đứa ăn bám. Này này, người đẹp, cô có mắt như mù thế? Một thằng rác rưởi như thế này mà cô cũng để ý à? Không được bằng một phần Dương Uy nhà tôi.”

Nhiếp Hải Đường tức giận đến mức bộ ngực lớn phập phồng, cô chỉ vào hai người rồi nói: “Các người chính là bố mẹ của Dương Uy hả? Dương Uy đó thì tốt chỗ nào? Ngày nào cũng ăn chơi rượu chè, mỗi tháng đổi một cô bạn gái mới, rồi còn bị phụ nữ đá. Cho dù có là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám thì một sợi lông của Tần Minh cũng hơn hẳn anh ta.

Dương Cường Kiên tối sầm mặt mũi, nói: “Cô gái nhỏ này, bề ngoài xinh đẹp mà sao lại nói xấu người trong sạch như thế? Chí ít thì Dương Uy nhà chúng tôi cũng sẽ không sĩ diện như thế, đi thuê phòng mà nói dối với bố mẹ là nhà mình mua. Phẩm chất như thế, so ra đã biết ai hơn ai rồi.”

Chương Dao tân tình khuyên bảo: “Con nghe đi, lần này con đã hiểu Tần Minh như thế nào rồi chứ? Dạo gần đây ấy, cho dù là nông thôn thì cũng không có nhiều nhà xây bằng gạch nhìn tồi tàn đâu, nhà cậu ta là nghèo quá mức rồi. Không phải vừa nãy con đã gặp mẹ cậu ta rồi sao? Chỉ là một người phụ nữ chuyên làm ruộng, nhìn già nua như thế? Con nhìn lại mẹ con đây này, mẹ làm con gái của bà ta còn được, con làm cháu gái của bà ta cũng được nữa. “Con cũng muốn sau này mình sẽ giống như bà ta sao? Ngày nào cũng đi theo Tần Minh cày ruộng? Thu hoạch rau cỏ? Tiền mua một bộ quần áo của con cũng nhiều hơn tiền sinh hoạt một năm của nhà cậu ta rồi.”

Dương Cường Kiên bỗng nhiên xen vào: “Ha ha, chuyện cày ruộng này thì không cần phải lo, bố của Tần Minh làm cho tôi hơn nửa đời người rồi, con của ông ta cũng là con của tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến nó. Chờ sau này con trai tôi tiếp quản và phát triển nhà máy của tôi rồi thì cho Tần Minh làm quản lý cũng không thành vấn đề.

Phùng Nhạn Băng cũng cười nói: “Đó là đương nhiên.

Chương Dao lườm bọn họ một cái, xua tay nói: “Hừ, một năm các người kiếm được bao nhiêu tiền? Bớt ở đây làm quen, giả vờ quan tâm đến chuyện của chúng tôi đi. Nhà họ Nhiếp chúng tôi giá trị cả chục tỷ, việc kinh doanh mở rộng trên khắp thế giới, các người đã là gì? Lập tức biến khỏi đây cho tôi, nếu không thì tôi gọi một cuộc điện thoại là đêm nay các người phải cuốn gói ra khỏi thành phố Quảng này đấy.

Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng nghe thấy đây lại là một nhà giàu nứt đố đổ vách, giá trị hàng chục tỷ, bị dọa đến mức không dám thở mạnh. Bọn họ cũng chỉ mới đến thành phố Quảng, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhìn lại mẹ con nhà người ta, một người thì lái MercedesBenz Maybach, một người bước xuống từ Maserati, mức độ giàu có như thế này đúng là quá đáng sợ.

Hai người vừa muốn đi thì đằng sau bọn họ có một chiếc xe sang khác chạy tới, từ trên xe có ba người bước xuống là Hầu Khánh và Thích Minh Huy, cùng với Thích Miểu Miểu.

Thích Minh Huy vừa xuống xe vừa nói: “Giám đốc Hầu, lát nữa đừng nói lỡ miệng cái gì nhé, cứ bảo tôi đưa ông tới là được. Tôi cũng nghe cậu chủ nhỏ nói, cậu chủ muốn khiêm tốn, không muốn quá nhiều người biết.

Hầu Khánh nói: “Tôi biết, cậu Thích, tôi sẽ nói là tôi vừa lúc gặp cậu để nói chuyện làm ăn, chúng ta tình cờ gặp nhau mà thôi.”

Thích Miểu Miểu mang theo một đống quà tặng, hơi thấp thỏm nói: “Liệu em gái của cậu ấy có ghét việc em mua nhiều mỹ phẩm và quần áo như vậy không?"

Thích Minh Huy cười nói: “Em cứ yên tâm đi, trên đời này làm gì có cô gái nào kháng cự được đồ trang điểm và quần áo xa xỉ của các nhãn hiệu lớn chứ?"



Dương Cường Kiên và vợ vừa chuẩn bị đi, bỗng nhiên ông ta lại bị vợ giữ lại, bà ta nói: “Ông nhìn đi, hai người này vừa nhìn đã biết là giám đốc của công ty lớn, không tự mình lái xe mà thuê tài xế riêng. Cái đồng hồ mà người thanh niên kia đang đeo không phải chính là chiếc Blancpain kim cương hồng kiểu dáng kinh điển sao? Phải hơn năm trăm nghìn tệ đấy.”

Dương Cường Kiên nhìn thấy chiếc đồng hồ kia tim cũng đập thình thịch. Ông ta đã muốn mua chiếc đồng hồ nổi tiếng này từ lâu rồi, ra ngoài nói chuyện làm ăn mà có nó thì ngầu đến mức nào chứ? Nhưng mà khả năng của ông ta lại không cho phép.

Dương Cường Kiên nói: “Đây là chủ nhân của biệt thự đó hả?”

Phùng Nhạn Băng đáp: “Nào biết được, xem thêm chút nữa đi. Ha ha, làm không tốt còn phản tác dụng ấy. Cả nhà Tần Minh sắp bị đuổi ra rồi, chậc chậc, như thể thật đẹp mặt, đó chính là cái giá cho việc bọn họ không biết xấu hổ như vậy. Chúng ta còn chưa được ở biệt thự, bọn họ dựa vào đâu mà được ở?”

Chương Dao đang muốn thuyết phục Nhiếp Hải Đường đi về, nhìn thấy người tới thì trong lòng hoảng hốt, đây không phải là cậu hai nhà họ Thích cùng với cô Thích và doanh nhân hàng đầu thành phố Quảng hiện tại, Hầu Khánh sao?

Nếu nhắc đến hai nhà giàu nhất của thành phố Quảng này vậy thì không ai ngoài hai nhà này cả.

Cho dù hai nhà họ Mộc, họ Tào là hai nhà giàu lâu đời, có quan hệ ở hai giới chính trị và quân đội, việc làm ăn có quy mô cực lớn, nhưng sức ảnh hưởng cũng không bằng được người của hai nhà này, lúc gặp mặt còn phải nể ba phần.

Nhất là lần trước, khi tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp thị bị các cổ đông khác phản bội vì trong lúc nhất thời không xoay được vốn, phải bán đi không ít cổ phần với giá cao. Tập đoàn Dương Hòa đã mua lại bốn mươi mốt phần trăm, khiến cả tập đoàn đối mặt với nguy hiểm. Ngay từ đầu Hầu Khánh đã ra tay giúp đỡ, lấy lại mười một phần trăm cổ phần kia từ nhà họ Hạ, nhà họ Nhiếp thoát được khỏi sự khủng hoảng. Sau này, Thích Minh Huy lấy được mười một phần trăm cổ phần kia, còn dạy cho Nhiếp Chính Minh một bài học.

Có thể nói, hai người này đều là ông nội của nhà họ Nhiếp, bình thường bọn họ đều không đắc tội nổi, hiện tại còn liên quan đến vấn đề cổ phần nữa nên lại càng không thể.

Chương Dao cười cười tiến lên đón tiếp nhưng lại bị tài xế riêng kiêm vệ sĩ của Hầu Khánh cản lại.

Chương Dao vội vàng nói: “Giám đốc Hầu, cậu Thích, cô Thích, trùng hợp vậy, tôi là Chương Dao đây.

Đương nhiên Hầu Khánh có nhận ra Chương Dao là mẹ của Nhiếp Hải Đường. Bởi vì Nhiếp Hải Đường nên ban đầu ông ta hằn nên phải có sự tôn trọng với người nhà họ mới đúng, thế nhưng bằng giác quan của một người buôn bán, ông ta đã cảm thấy được điều gì đó.

Chương Dao vẫn luôn cố gắng tách Nhiếp Hải Đường và Tần Minh ra, chuyện này không phải là chuyện mới mẻ gì ở thành phố Quảng này nữa rồi. Các tạp chí tài chính đều đưa tin, câu chuyện về cô chủ nhà giàu yêu một thanh niên nhà nghèo không biết đã được viết đi viết lại bao nhiêu lần.

Nhưng Hầu Khánh biết, cậu chủ nhà ông ta khiêm tốn, chỉ là lù đù nhưng vác lu mà chạy thôi.

Chương Dao làm như thế này, không được cậu chủ thích, vậy trước tiên ông ta cứ duy trì một khoảng cách đã

Thích Minh Huy cũng suy nghĩ giống như vậy, anh ta thậm chí còn cảm thấy, Tần Minh và Nhiếp Hải Đường có thể đi cùng nhau đến cuối con đường hay không là hai chuyện khác nhau. Nước của nhóm nhà giàu quá sâu, nhất là khi Tần Minh còn trẻ như vậy, trong nội bộ tập đoàn có không ít người cũng đang ngấp nghé vị trí vợ của Tần Minh. Một khi trèo lên được vị trí đó rồi thì sẽ lên như diều gặp gió.

Tương lai Nhiếp Hải Đường muốn làm vợ của một người giàu nhất thế giới như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Thích Miểu Miểu không thèm nhìn thẳng Chương Dao lấy một cái.

Hầu Khánh bình thản nói: “Ui, bà Nhiếp, bà đến đây tìm ai sao?”

Chương Dao vội vàng nói vâng, lại tò mò hỏi: “Giám đốc Hầu là một người bận rộn mà, lại tới đây làm gì vậy?”

Hầu Khánh đáp: “Không có gì đâu, đi cùng với cậu Thích đến đây gặp một người bạn quan trọng mà thôi.”

Lời nói này rất qua quýt và bình thường, nhưng trong bầu không khí này thì lại trở nên khác biệt, điều này khiến Chương Dao cảm thấy nghi ngờ.

Trong nhận thức của bà ta thì đây là biệt thự của nhà họ Mộc. Nhà họ Mộc có rất nhiều nhà ở, dù sao thì nhà họ Mộc cũng có một công ty bất động sản Thiệp Túc, mỗi tháng bọn họ cho thuê được rất nhiều phòng trọ, nhưng chưa từng nghe nói là ông cụ Mộc có đến biệt thự ở tiểu khu Lục Đảo này ở.

Chương Dao cho rằng hẳn là Tần Minh tới đây thuê để ra vẻ.

Hầu Khánh và Thích Minh Huy kia tới thăm Tần Minh ư? Tần Minh là người bạn quan trọng của Hầu Khánh? Có khả năng này sao? Sao bọn họ có thể quen biết nhau được? Không thể là vì cùng giới được, bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới.

Trong chuyện này hẳn là có gì đó không đúng?

Ba người Hầu Khánh định đi vào thì bị tài xế kiêm vệ sĩ Từ Đông Hồ cản lại, nói: “Giám đốc Hầu, giám đốc Thích, xin chờ một chút. Tôi liên hệ với bên trong trước đã

Từ Đông Hồ ấn bộ đàm trước cổng, bên trong truyền ra giọng nói của Tần Minh, có vẻ hơi sốt ruột: “Chuyện gì?” “Giám đốc Hầu và giám đốc Thích cùng với em gái của giám đốc Thích tới chơi.

Tần Minh nói: “Để bọn họ chờ đi.”

Từ Đông Hổ đáp: “Vàng”

Anh ta tắt bộ đàm, quay đầu nhìn đám người Hầu Khánh, ý là tiếng của bộ đàm lớn như vậy rồi, các người cũng nghe thấy rồi, ngoan ngoãn đợi thôi.

Ba người Hầu Khánh cũng hết cách, dường như bọn họ tới không đúng lúc, nên đành chờ đó.

Chương Dao kinh ngạc nhìn ba người Hầu Khánh, Thích Minh Huy, Thích Miểu Miểu ngoan ngoãn đứng chờ. Tần Minh cũng dám để cho bọn họ đứng chờ ư? Thế thì quá đáng quá rồi, ba người này ở thành phố Quảng có ai mà không được tung hô tận trời, là đối tượng nịnh bợ của nhiều người. Sao, sao cái tên Tần Minh kia lại dám để cái chuyện không thích đáng này xảy ra chứ?

Ai đó nói cho bà ta biết, trong này có nguyên nhân kì lạ gì đi? Chương Dao bà ta không nghĩ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play