Tần Minh vừa ra khỏi phòng thì thấy Mộc Tư Thuần đang cười tủm tỉm nhìn mình, nụ cười tỏa nắng sưởi ấm lòng người như vậy lập tức khiến cho trái tim Tần Minh mềm nhũn. Anh không đành lòng mắng cô.
Anh nói một cách mệt mỏi: "Đừng gọi anh rể nữa."
Mộc Tư Thuần bĩu môi, cô ta làm nũng: "Không được gọi anh rể, vậy thì gọi anh là gì? Tiểu Minh Minh? Tiểu Tần Tần? À đúng rồi, hình như mẹ anh rất thích em đấy, còn nhầm em với chị nữa cơ. Bà ấy coi em là vợ của anh, nhưng em bảo em không phải. Hì hì, bà ấy còn cho em bao lì xì nữa nè."
Trong lòng Tần Minh giật thót lên, anh hỏi lại: "Em nói hết với mẹ anh rồi à?"
Mộc Tư Thuần giơ hai tay lên làm động tác "yeah", cô ta vui vẻ kể: "Em bảo là căn nhà đó là ông của em tặng cho anh, không phải do anh làm trai bao mới mua được."
Phụt... Câu hỏi của Tần Chí Quốc vẫn bị cô nhóc này nghe thấy. Cả người Tần Minh đều thấy mệt mỏi, quả thực muốn phun ra máu luôn.
Đây là kiểu ba mẹ gì chứ? Lúc nào cũng nghĩ anh không kiếm đủ tiền mua nhà phải không?
Nhưng vẫn còn may, ít ra thì Mộc Tư Thuần cũng không kể câu chuyện nực cười là anh từng ở rể nhà họ Mộc.
Mộc Tư Thuần kéo tay Tần Minh, cô ta nói với anh: "Anh rể ơi, sau này em cũng ở đây có được không? Chẳng phải em gái anh thi đại học rồi à? Về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau. Anh rể cứ yên tâm, có em ở đây, đảm bảo sẽ không để ai bắt nạt cô ấy. Người nhà họ Mộc ở thành phố Quảng này không dễ bắt nạt đầu.
Tần Minh từ chối thẳng thừng: "Không được, em về nhà đi, nếu không thì mẹ em lại tưởng là em bị anh lừa mất. Nhỡ đâu đến lúc đó có ai đồn thổi linh tinh, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em. Chẳng phải giấc mơ của em là trở thành một siêu sao à? Nếu như bị người ta chụp được ảnh em sống chung với anh, đợi đến khi em thành danh mới tung ảnh ra thì sự nghiệp của em sẽ bị hủy hoại đó."
Mộc Tư Thuần vội vàng kéo tay áo Tần Minh, giở trò làm nũng: "Ứ ừ. Không chịu đâu, anh rể! Anh là anh rể của em, mấy tin đồn nhảm đó thì cần gì phải sợ? Gần đây mẹ em càng ngày càng mê tín, suốt ngày đi thắp hương, cầu Phật, thỉnh thầy. Anh cả thì bận chuyện công ty, em được nghỉ hè rồi nhưng chẳng có ai cùng em đi thử vai cả."
Mộc Tư Thuần tỏ ra mỏng manh yếu đuối, dáng vẻ đáng thương. Tần Minh có giận đến đầu thì cũng nguôi hết, thật sự không nỡ mắng cô ấy.
Tần Minh không lằng nhằng cũng không nóng nảy, anh nói: "Được rồi, được rồi, anh đồng ý đi phỏng vấn cùng em, như thế đã được chưa? Nhưng em vẫn không thể ở lại đây, về nhà trọ đi. Nếu mà bị phóng viên chụp được, viết bài linh tinh thì danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại. Danh dự của con gái quan trọng biết bao nhiêu, lại còn là người lăn lộn trong giới giải trí, vẫn cần anh phải nhắc sao?"
Mộc Tư Thuần vui mừng ôm lấy cánh tay của Tần Minh rồi tựa đầu lên: "Vâng, em nghe lời anh. Anh rể tốt với em nhất, hai ngày nữa em đi thử vai, đến lúc đó em sẽ gọi cho anh, anh đi cùng em nhé."
Tần Minh an ủi Mộc Tư Thuần, anh dặn dò: "Chuyện giữa anh và chị em, em đừng nói với ba mẹ anh. Hai người họ rất ghét chuyện anh ở rể, chuyện này lại gây nên mâu thuẫn. Vậy nên em cứ coi anh như... một người bạn tốt là được."
Mộc Tư Thuần "ồ" một tiếng, cô ta vỗ ngực cam kết: "Không thành vấn đề. Nhưng mà anh rể này, chuyện anh để người ta ngồi lên đùi, còn sờ mó người ta nữa, có được nói hay không?"
Tần Minh vừa nghe xong, đây chẳng phải chuyện lần trước hai người lái xe chạy trốn hay sao? Mặc dù rất kích thích nhưng Tần Minh vẫn ngại nhắc đến.
Tần Minh giơ tay ra định túm lấy Mộc Tư Thuần: "Cái con nhóc này, em cố tình trêu anh đúng không?" "Haha, em nói sự thật thôi mà, anh rể chột dạ kìa. Chột dạ nghĩa là có ý đồ đen tối, em phải đi mách chị, em chính là em vợ của anh đó." Mộc Tư Thuần lách người tránh ra, cô ta vừa đi vừa nói: "Em hẹn với bạn đi tập múa rồi, tạm biệt anh rể nha."
Tần Minh tiễn Mộc Tư Thuần đi, trái lại cũng không giận cô ta, cũng không muốn làm tổn thương cô ta. Anh chỉ hơi tức tối rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Mộc Hạo. "Alo? Tiểu Tần đấy à?" Vừa nối máy xong, Mộc Hạo đã nhiệt tình hỏi han.
Tần Minh thì vô cùng bực mình, anh nói: "Ông chủ Mộc à, ông có giữ lời những chuyện chúng ta từng nói không vậy? Vì sao ông vẫn chưa nói với Mộc Tư Thuần chuyện tôi đã rời khỏi nhà họ Mộc rồi? Đừng bảo là ông cũng chưa nói cho Mộc Tiêu Kiều biết đấy nhé?" "Hả? Cậu nói cái gì cơ? Tôi đang bàn chuyện làm ăn ở Anh... Sóng ở đây hơi kém, alo? Alo? Tút..."
Điện thoại bị ngắt kết nối khiến mặt Thần Minh tối sầm lại. Nếu như trên tay là điện thoại Iphone giá trên mười ngàn tệ thì anh đã đập luôn rồi. Tiếc rằng nó lại là điện thoại Huawei, vậy nên anh không thể đập được.
Dù sao trong này cũng có ảnh của Nhiếp Hải Đường.
Vừa tiễn Mộc Tư Thuần đi thì Tần Tổ Tổ liền chạy lại hóng hớt. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Anh ơi, chị gái xinh đẹp vừa nãy không phải là bạn gái anh à? Tiếc thật đấy, chị gái kia đẹp như nữ tiên giáng trần, nếu đó mà là chị dâu của em thì hãnh diện biết bao."
Tần Minh cười nhạt nhẽo: "Không phải cô ấy, có vấn đề gì không?"
Tần Tổ Tổ cũng ôm cánh tay Tần Minh theo thói quen, cô ấy nói: "Thế nhưng mà chị ấy vừa gặp đã ôm chầm lấy anh. Ế, giống như là em vậy."
Nói xong, em gái cũng nhảy lên người ôm Tần Minh giống Mộc Tư Thuần lúc nãy, giống như người yêu ôm nhau.
Đây cũng chính là lý do Tần Minh cảm thấy Mộc Tư Thuần giống em gái mình, cả hai đều ngưỡng mộ và ỷ lại vào Tần Minh, cũng không để ý những chi tiết nhỏ nhặt.
Tần Minh đẩy Tần Tổ Tổ ra, anh nói: "Quan hệ thân thiết thôi mà. Chị dâu của em là người khác, chút nữa sẽ đến. Chị dâu của em còn xinh đẹp hơn nhiều."
Tần Tổ Tổ nói: "Thật a? Anh trai giỏi quá trời, không chỉ tìm cho anh cả một công việc lương siêu cao mà còn mua được biệt thự nữa. Cuối cùng thì nhà mình cũng được nở mày nở mặt rồi, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng sự tức giận của mụ già Phùng Nhạn Băng nữa rồi. Tại ba của chúng ta hiền lành, có bị bắt nạt ông ấy cũng không quan tâm."
Tần Minh ung dung cười: "Em yên tâm, sau này cuộc sống của nhà mình sẽ càng ngày càng tốt hơn. Em phải chăm chỉ học hành, sau này mới có tương lai. Đừng có mà lên đại học rồi lại bị cuộc sống sầm uất cám dỗ mà biến thành người khác, đánh mất chính mình giống như Dương Uy đấy."
Tần Tổ Tổ nghe đến đây, sắc mặt cô ấy buồn bã. Lần trước đến thành phố Quảng chơi, cô ấy đã bị Lý Mộng lừa. Cô ấy ham muốn cơ sở vật chất, quần áo xinh đẹp, đủ loại thương hiệu nổi tiếng của thành phố lớn, suýt chút nữa còn gây ra rắc rối cho Tần Minh. Thật sự cô ấy thấy rất xấu hổ.
Tần Tổ Tổ lấy điện thoại của mình ra, không phải là chiếc Iphone MAX Tần Minh mua cho nữa mà là một chiếc Huawei tầm trung phổ thông, giá khoảng hai ngàn tệ.
Tần Tổ Tổ nói: "Anh à, em bán chiếc Iphone kia đi rồi, đổi sang một cái điện thoại bình thường. Lần trước anh dạy em rất đúng, làm người không nên để ý đến công danh lợi lộc quá mức, không thể bị cám dỗ một cách quá dễ dàng. Đặc biệt là với con gái bọn em, nhất định phải có lập trường vững vàng, vạch rõ giới hạn. Cảm ơn anh đã thức tỉnh em."
Tần Minh mừng thầm trong lòng, em gái có thể hiểu được đạo lý làm người cũng không uổng công lần trước anh mượn tay Lý Mộng dạy cho cô ấy một bài học. Đôi khi con người ta cũng phải trải qua những cái tát của cuộc đời thì mới có thể trưởng thành được. Tần Minh nghĩ rằng, mặc dù mình đã chia tay với Lý Mộng, nhưng cô ta vẫn có ích. Cô ta không chỉ dạy cho em gái một bài học mà còn làm thay đổi ấn tượng của nhà họ Mộc đối với anh. Chậc chậc, cô bạn gái cũ này đúng là tận tình.
Cả nhà chỉ ở như vậy, sau khi Tần Chí Quốc nghe máy xong thì nói rõ ràng với Tần Minh: "Tối nay cả nhà bác cả của con rảnh đấy. Ba nghĩ là cũng lâu rồi không gặp mặt, ăn chung bữa cơm. Con và anh trai con sắp xếp chỗ đi, không cần phải quá đắt đỏ đầu nhưng mà cũng phải có thể diện một chút. Dù sao thì bác cả của con cũng sống ở thành phố Quảng lâu rồi, lại là người nội thành"
Hai anh em Tần Chí Quốc, anh trai tên là Tần Chí Giang, từ nhỏ đã rời xa quê hương tới thành phố lớn đánh liều một phen thế mà lại đạt được thành quả, còn cưới được một cô gái người thành phố. Hàng năm, Tần Minh cũng chỉ được gặp một hai lần. Trước đây, anh còn hâm mộ ngôi nhà rộng lớn của bác cả.
Bởi vì bác cả Tần Chí Giang thành công từ một tên nghèo rớt mồng tơi ở nông thôn biến thành gia đình trong tầng lớp trung lưu của thành phố, bà Vương Tú cũng suốt ngày nhắc đi nhắc lại, mong Tần Minh có thể trở thành người thành phố giống như nhà bác cả.
Tần Minh bảo đảm: "Ba, ba cứ yên tâm đi, con sẽ sắp xếp.
Sau khi ba dặn dò xong xuôi, Vương Tú cũng qua hỏi: "Con trai à, bạn gái của con đâu rồi? Sao giờ này vẫn còn chưa đến? Con đừng có mà lừa mẹ đấy. Nếu không có thì cô gái vừa nãy cũng rất tốt mà. Nhìn cách ăn mặc của con bé là biết gia đình khá giả, hình như còn rất thích con nữa."
Tần Minh đáp lời bà: "Mẹ đừng nói nữa, Tiểu Thuần không phải bạn gái con. Con vừa hỏi bạn gái con rồi, cô ấy đang trên đường đến đây, sắp tới rồi, đợi một chút nữa thôi."
Bíp bíp... Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự có tiếng còi xe.
Tần Minh vui mừng, nói với mẹ: "Mẹ xem kìa, cô ấy tới rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT