"Những tấm hình này... không phải em! Em, ngực em không có nốt ruồi. Tóc em dài hơn. Tấm hình này đã qua chỉnh sửa rồi. Giọng em cũng không như vậy, anh nghe xem, a...!"

Tần Minh lấy điện thoại ra, cho Nhiếp Hải Đường xem ảnh và ghi âm Tần Thọ gửi cho anh, Nhiếp Hải Đường vừa kích động vừa tức giận giải thích. "Tần Minh, lúc ở chỗ kia, tối nào em cũng không dám ngủ, chỉ len lén ngủ một hai tiếng vào buổi sáng và buổi trưa, những ngày qua em không có một giấc ngủ ngon, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, em cũng không dám ăn gì, chỉ ăn đồ thừa của mẹ em.

Bởi vì em sợ, em sợ sẽ ngủ say, sợ ăn đồ có vấn đề sẽ không cử động được. Anh nhìn đôi mắt thâm quầng của em đi, đã rất nhiều ngày em không được ngủ ngon giấc.

Tần Minh, anh không tin em sao? Hu hu... Đúng rồi Tần Minh, tối nay chúng ta ngủ chung đi, em, chỉ cần em trao cho anh lần đầu tiên là có thể chứng minhđây là giả."

Nhiếp Hải Đường sốt ruột đến phát khóc, càng nói càng thái quá.

Cô không ngờ cô chỉ mượn điện thoại Tần Thọ gọi nhờ một cuộc, Tần Thọ bèn vô liêm sỉ gửi thứ này vào số Tần Minh, phá hỏng sự tin tưởng của Tần Minh dành cho cô.

Cô uất ức cắn môi, nhìn Tần Minh với vẻ đáng thương.

Nghe thấy Nhiếp Hải Đường nói muốn phát sinh quan hệ với anh tối nay để chứng minh sự trong sạch, trong lòng Tần Minh cảm thấy rất vui, nhưng hoàn cảnh ở đây không cho phép.

Anh cười dịu dàng, giơ tay búng nhẹ vào trán cô, nói: "Em nghĩ gì thế? Tất nhiên anh biết đây là giả, anh từng nhìn cơ thể em rồi, dáng người em đẹp hơn cô gái trong ảnh rất nhiều. Với lại anh cũng tìm người giám định rồi, bức ảnh này có dấu vết chỉnh sửa, sau khi khôi phục thì là một người khác."Nhiếp Hải Đường đầy ngượng ngùng, câu nói "anh từng nhìn cơ thể em rồi" của Tần Minh khiến cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, cô đấm lung tung vào người anh: "Anh, nếu anh biết rồi sao còn hù dọa em. Em, em sợ anh không tin em."

Tần Minh cười, đưa tay ôm Nhiếp Hải Đường vào lòng, nói: "Anh chỉ muốn nói với em rằng có lẽ tên Tần Thọ kia không phải dạng tốt lành gì, e là anh ta đã để mắt tới em nên mới làm chuyện này, đồng thời muốn lỵ giản quan hệ giữa chúng ta."

Nhiếp Hải Đường tức phồng mang trợn má, nói: "Đúng vậy! Không ngờ anh ta lợi dụng lúc em mượn điện thoại gọi cho anh mà giở trò này với anh, may mà anh phát hiện sơ hở, nếu không em nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch vết nhơ."

Nhiếp Hải Đường lo lắng hỏi: "Tần Minh, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Trở về u?"

Tần Minh phẫn nộ nhếch miệng, hừlạnh: "Trở về thì hời cho tên kia quá. Hải Đường, em nghe anh nói trước đã, anh có một kế hoạch, chúng ta sẽ cùng nhau hành động."

Tần Minh vừa nói, Nhiếp Hải Đường vừa gật đầu, thỉnh thoảng cả hai nở nụ cười gian xảo.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ tóc vàng – chị đại của khu xưởng vẫn trải qua mỗi ngày chèn ép công nhân, còn mình hưởng thụ cuộc sống.



Nhiếp Hải Đường cũng giặt quần áo mặc lâu ngày, người cô vô cùng bẩn, bởi vì không ăn sáng nên nhìn cô có vẻ hơi yếu đuối mệt mỏi.

Buổi trưa, người phụ nữ tóc vàng triệu tập mọi người, răn dạy: "Nghe kỹ đây, lát nữa có sếp lớn tới xem nhà xưởng, ưng ý sẽ thu mua, chúng ta sẽ giàu to. Mọi người đứng ngay ngắn đàng hoàng chờ sếp lớn tới cho tôi."

Có lác đác mấy công nhân vỗ tay.Dặn dò xong, người phụ nữ tóc vàng bèn trở về phòng vui chơi ăn uống, còn công nhân chờ suốt nửa tiếng bên ngoài mới thấy có rất nhiều xe con chạy vào khu xưởng.

Sau đó Tần Thọ bước xuống xe, anh ta diện một bộ vest, trông rất điển trai phong độ.

Một người thư ký tay cầm tập tài liệu, mồm nói liến thoắng đứng bên cạnh Tần Thọ, anh ta ra vẻ nghe rất nghiêm túc, nhưng thực ra con mắt đã đảo như rang lạc tìm kiếm Nhiếp Hải Đường.

Lúc này người phụ nữ tóc vàng đi ra, trưng ra dáng vẻ nói chuyện làm ăn, hào hứng trò chuyện.

Trông thấy Tần Thọ, Nhiếp Hải Đường lập tức chạy ra, hộ: "Tần Thọ, cứu tôi, Tần Thọ..."

Nhưng Nhiếp Hải Đường mới hô mấy câu đã bị hai người đàn ông kéo lại.

Tần Thọ ra vẻ kinh ngạc, hét to: "Buông cô ấy ra!"Anh ta xông lên phía trước, đẩy người giữ Nhiếp Hải Đường ra, nói oang oang: "Cô Nhiếp, là cô ư? Trời ơi, hôm qua cô lén đi ra ngoài làm mẹ cô lo lắng lắm đấy, bà ấy đã báo cảnh sát rồi. Sao cô lại ở chỗ này?"

Lúc này dáng vẻ Nhiếp Hải Đường vô cùng bẩn thỉu, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối bù, trông vô cùng thảm hại, đâu còn giống cô Nhiếp Hải Đường xinh đẹp ngày thường.

Nhiếp Hải Đường nói: "Hôm qua tôi gặp phải taxi bất hợp pháp, bọn họ bản tôi tới đây, ép tôi giặt quần áo, nói tôi nhất định phải trả đủ món nợ một trăm nghìn euro mới cho tôi đi."

Người phụ nữ tóc vàng tiến lên nói: "Ha hạ, ông chủ Tần, đây là công nhân của chúng tôi, anh đừng có mà tự tiện đưa người đi. Tôi không phải người dễ trêu đâu."

Tần Thọ nói: "Cô làm vậy là mua bán người phạm pháp đấy."

Người phụ nữ tóc vàng châm điềuthuốc, nói: "Vậy anh báo cảnh sát đi, xem ai để ý đến anh? Muốn đưa người đi ư? Công nhân đầu, ra tay đi."



Đám công nhân đứng chờ nửa tiếng đã mất kiên nhẫn từ lâu, bọn họ vung tay tiến lên, ầm ĩ đòi đánh người.

Hai bên giằng co, Tần Thọ che chở cho Nhiếp Hải Đường, chạy trốn dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Nhiếp Hải Đường chạy theo Tần Thọ lên xe trong trạng thái như chim sợ cành cong, cơ thể không ngừng run rẩy. Tần Thọ thúc giục tài xế: "Lái xe mau, chạy khỏi nơi này trước rồi nói sau."

Sau khi lên xe, Nhiếp Hải Đường co lại một góc, tinh thần cô đang rất căng thẳng, dáng vẻ còn lôi thôi lếch thếch, nhưng dù như vậy cô vẫn có một vẻ đẹp rất đặc biệt.

Ánh mắt tham lam của Tần Thọ lộ vẻ đắc ý, anh ta nhủ thầm trong lòng: "Chơi như vậy mới thú vị. Khà khà khà, lần này cô sẽ phải ngoan ngoãn phục tùng tôi."Anh ta tỏ vẻ quan tâm, đưa cô một chai nước rồi nói: “Uống nước đi, không ngờ bọn họ lại ngược đãi cô như thế, đáng giận thật đấy. Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát địa phương diệt trừ hết thế lực ác ôn của bọn họ. Cô yên tâm, cô đã an toàn rồi.

Nói xong, anh ta định ôm lấy Nhiếp Hải Đường để trấn an tâm hồn đang bị tổn thương" của cô.

Nhưng Nhiếp Hải Đường hoảng hốt hết to: "Đừng, đừng lại gần, tôi sẽ giặt sạch quần áo, đừng đánh tôi."

Vừa nói cô vừa cầm lấy chai nước đánh về phía Tần Thọ, còn nhân cơ hội tất anh ta một phát, khiến mặt và trấn anh ta đỏ ứng lên.

Tần Thọ buồn bực, mẹ nó chứ giờ vẫn chưa tiện ra tay, anh ta nghĩ thầm lúc trở về lâu đài sẽ tần cô một trận.

Xe chạy đến lâu đài cổ mà nhà họ Tần mua ở nước Đức, ở cửa đang tấp nập người tới tham gia tiệc xem mát, những người này phải có thiếp mời mới vàođược.

Tần Thọ nhìn chằm chằm những tiểu thư giàu có ngoài cửa sổ, ánh mắt kia như đang chọn lựa phi tần của mình.

Bỗng nhiên, Tần Thọ trông thấy một gương mặt phương Đông dịu dàng nhu mì, dáng người cao gầy, đường cong lá lướt, nhan sắc cũng là thuộc loại chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành. Cô ta mặc bộ váy đầm chiết eo phong cách xưa màu đen, làm nổi bật đôi chân dài và bờ eo thon, mái tóc dài đen nhánh khoác trên vai, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế kết hợp với khí chất trầm ổn trưởng thành, chỉ một chữ thôi: đẹp.

Người kia chẳng phải là Tống Dĩnh ư?

Tần Minh đứng bên cạnh Tổng Dĩnh, anh dính râu trên mặt, đội mũ, mặc vest cầm ví da, dáng vẻ phong trần từng trải. Anh đang cãi cọ với người kiểm tra thiếp mời ở cửa chính.

Tần Thọ hô dừng xe, hỏi: "Quản gia, có chuyện gì thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play