Tần Minh dứt khoát ngắt điện thoại của Mộc Tiêu Kiều, không hề nể mặt vợ.
Sắc mặt Mộc Tiêu Kiều xám xịt, vốn mang khuôn mặt lạnh lùng, giờ đã thành Bắc Cực, lạnh đến nỗi người ta không nên tới gần luôn rôi.
Người của nhà bà hai, bà ba không nhịn được cười nhạo, bọn họ không hề nể nang gì, bắt lấy cơ hội, điên cuồng chế giễu cả nhà Mộc Hạo.
Mộc Hải Nhiễm cau mày: “Sao? Hai đứa cãi nhau à?”
Mộc Tiêu Kiều ngượng ngùng nói: “Ông nội, bọn cháu không cãi nhau. Dù là ai đi nữa, khi bị người ta không ngừng chế giễu sỉ nhục thì cũng sẽ không vui mà. Có thể là trách cháu vừa rồi không nói giúp anh ấy.
Mộc Tiêu Kiều như suy nghĩ gì đó, rất thông minh đá cái nồi này sang phía nhà bà hai bà ba.
Mộc Hạo gọi cho Tần Minh, hỏi: “Tần Minh, đi đâu vậy? Sao vừa rồi lại ngắt điện thoại của Tiêu Kiều?”
Tần Minh nghe thấy là ông già rẻ rúng gọi đến thì kiên nhẫn nói: “Con có việc gấp phải về trường. Vừa rồi con lái xe, gặp phải cảnh sát nên không dám nhận điện thoại”
Mộc Hạo cười: “Hóa ra là lái xe à, vậy cẩn thận chút. Phải rồi, là con nâng cấp dịch vụ y tế của ông cụ sao?”
Tần Minh nói: “Con quen biết với người ta, mọi người quên con thân với Thích Minh Huy à? Con tiện miệng nói nên anh ta bảo sẽ giúp con. Dù sao thì ông cụ tặng con một căn biệt thự, con phải trả chút quà nhỏ chứ, không đáng là bao.”
Mộc Hạo phía này vội mở loa ngoài để mọi người nghe được.
Đây là bản lĩnh và quan hệ của con rể ông ta nên mới có thể để ông cụ Mộc hưởng được dịch vụ hàng đầu của viện dưỡng lão Nam Sơn, còn do Mã Thiệu Phó đích thân đến nói nữa, thế này là nể mặt nhà họ Mộc mà.
Đây là vốn liếng để sau này nhà họ Mộc bọn họ có thể khoe khoang trong giới thượng lưu của thành phố Quảng.
Người nhà bà hai, bà ba đều giật mình, thật sự là Tần Minh làm à?
Một người đi ở rể ăn mặc quê mùa như cậu ta, dựa vào đầu có quen được với lãnh đạo của viện dưỡng lão Nam Sơn chứ?
Bọn họ cũng được xem là người trong giới thượng lưu, muốn làm quen với chủ nhân phía sau của viện điều dưỡng Nam Sơn mà còn không tìm được đường ấy chứ.
Mộc Hạo cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều. Mặc dù nghe lời của Trương chân nhân, tìm người con rể hợp bát tự nhưng ông ta không thích Tần Minh cho lắm, vừa rồi còn khó chịu vì Tần Minh khiến người nhà bà cả như ông ta mất hết cả thể diện.
Giờ tốt rồi, Tần Minh làm ông ta rất hãnh diện, còn dỗ được ông cụ Mộc vui.
Mộc Hải Nhiễm cười nói: “Thằng nhóc này chẳng nói tiếng nào cả, khiêm tốn như vậy làm gì, hại chúng ta đoán già đoán non, ha ha ha.”
Bà cụ Mộc cũng ngạc nhiên: “Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu ta còn có bản lĩnh này. Tài hơn cả Mộc Hạo con đấy, lúc đầu con chạy muốn gãy cả chân, tặng biết bao là tiền giám đốc Hầu mới gật đầu để ba con vào được đây.”
Bà cụ Mộc không mê tín, cho nên bà cụ càng để ý đến dịch cụ y tế của viện dưỡng lão Nam Sơn hơn. Bây giờ Tần Minh giúp nâng cấp dịch vụ y tế nên việc chữa trị cho Mộc Hải Nhiễm cũng tốt hơn, vì vậy bà cụ Mộc càng có thiện cảm với Tần Minh.
Mộc Hạo đáp: “Mẹ, Tần Minh khá khiêm tốn, không khoe khoang. Đối tượng Trương chân nhân giới thiệu có thể nào cũng không quá tệ được.”
Hứa Thục Lan cũng nhân cơ hội này ỷ vào bản lĩnh của Tần Minh để đánh trả lại người của nhà bà hai và bà ba, bà ta nói: “Đúng vậy, mặc dù Tần Minh bất tài nhưng tốt xấu gì cũng làm được việc. Tuy cậu ta có nhiều khuyết điểm nhưng rất hiếu thảo, phẩm chất này rất tốt, còn nghe lời Tiêu Kiều nhà chúng tôi nữa, bảo sao thì nghe vậy, không có Tiêu Kiều nhà chúng tôi thì muốn đi tìm cái chết ấy chứ.”
Hai cha con Mộc Kiếm Kiều và Mộc Chí Quân không nói nên lời như ếch ăn phải ruồi. Bọn họ cười nhạo Tần Minh lâu như vậy, cuối cùng đều sai lầm.
Nhưng trong lòng Mộc Tiêu Kiều lại không vui, mặc dù Tần Minh nâng cấp dịch vụ y tế cho ông nội nhưng lại cúp ngang điện thoại của cô ta. Tính ra hôm nay bị anh ta thấy mình thất thổ, còn bị Tần Minh sờ mông, ôm eo,.v.v. Đúng là nhục nhã mà.
Cô ta là nữ thần nổi tiếng của thành phố Quảng, bao nhiêu người đàn ông xuất sắc muốn có được cô ta? Bao nhiêu cậu ấm lấy lòng cô ta? Thế mà một tên Tần Minh giẻ rách vì tiền đi ở rể ‘xung hỉ lại kiêu ngạo như vậy?
Cô ta thầm nói: “Tần Minh, anh đợi đó cho tôi, đừng tưởng Mộc Tiêu Kiều tôi dễ bắt nạt.”
“Hắc xì!”
Tần Minh đang trên xe về trường thì hắc xì một cái, cười mắng: “Chắc chắn là người nhà họ Mộc đang mắng tôi. Haiz, ở nhà họ Mộc đúng là khổ mà, nói gì cũng không được. Có điều, tôi vẫn phải chịu đựng.”
A Long cười nói: “Cá nhân tôi vẫn không muốn cậu chủ mê tín quá. Có lẽ một vài lời nói của thầy bói trông như có thể an ủi đôi chút, nhưng hoàn toàn dựa vào xem tướng viễn vông, vậy chẳng phải số mệnh cuộc đời của mỗi người đều là định sẵn sao? Tôi tin con người thắng được ông trời, cái gì cũng phải do mình giành lấy mới được.”
Tần Minh cười khổ, ông thầy bói họ Trương còn nói với anh, con người thì phải chống lại ông trời, suy nghĩ của hai người khác nhau?
A Long lại nói: “Cậu chủ, tôi với vợ chưa cưới đã định ngày mốt kết hôn, tôi muốn xin nghỉ ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ quay lại làm việc.”
Tần Minh cười: “Trước đây anh cũng nói rồi, chẳng phải tôi đã phê duyệt cho anh nghỉ một tháng sao? Sau này việc bảo vệ có thể đổi cho người khác làm.
A Long lắc đầu: “Một tháng dài quá, bây giờ cậu chủ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, tôi phải đi theo cậu chủ chứ. Tôi cũng nói với vợ rồi, cô ấy đồng ý. Dù sao thì cậu ứng trước cho tôi nhiều lượng như vậy, trả hết nợ cho nhà tôi. Không có cậu chủ trả nợ giúp thì hôn lễ của chúng tôi cũng không thể diễn ra như kế hoạch được.”
Tần Minh nhớ em trai của A Long vì kiệt sức mà lái xe đâm chết người, cho nên phải bồi thường rất nhiều tiền. Cũng nhờ Tần Minh trả trước nửa năm tiền lương nên mới giúp nhà anh ta vượt qua giai đoạn khó khăn.
Cũng vì vậy mà A Long vô cùng cảm kích Tần Minh, công việc phải tận tụy, không dám chểnh mång.
Tần Minh hỏi tiếp: “Vậy anh có đủ tiền không? Kết hôn phải tốn nhiều tiền lắm, ứng trước thêm cho anh một ít.”
A Long ấm lòng, cười nói: “Không cần đầu, nhà chúng tôi cũng chỉ là gia đình bình thường thôi, không tiêu bao nhiêu tiền cả, hôn lễ được tổ chức ở nhà thờ họ trong thôn, không phô trương không lãng phí. Chủ yếu là cậu chủ có thể hạ mình đến uống một ly rượu mừng của tôi không thôi. Ba tôi cằn nhằn tôi lâu lắm rồi, nói cậu chủ là một ông chủ tốt hiếm có, nhất định phải mời cậu đến uống rượu mừng”
Tần Minh cười lớn: “Ha ha ha, có gì mà hạ mình với không hạ mình chứ. Anh mời tôi thì tôi đi. Anh cho tôi địa chỉ đi, ngày mốt chắc chắn tôi sẽ đến. Chuẩn bị cho hai người một phần quà lớn.”
A Long thấy Tần Minh đồng ý thì vui không khép được miệng, anh ta vẫn luôn cảm thấy có lẽ Tần Minh bận quá nên không đến được.
Mặc dù hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng A Long có thể cảm nhận được, bình thường Tần Minh đối xử với A Long như anh em vậy, rất quan tâm đến anh ta.
Cho nên trong lòng A Long vô cùng kính phục Tần Minh, cũng xem Tần Minh như anh em thân thiết, ông chủ tốt của mình.
Nhưng anh ta sợ khoảng cách thân phận của anh ta và Tần Minh quá lớn, Tần Minh không xem trọng anh ta cho nên anh ta có hơi lo lắng.
Bây giờ Tần Minh đồng ý tham dự hôn lễ của anh ta, đương nhiên A Long rất vui.
Tần Minh về đến trường, vừa xuống xe đã nhìn thấy người quen, là Bạch Ngọc Thuần.
Cô đang đẩy một chiếc xe đạp đi giao đồ ăn nhưng dây xích xe đạp bị kẹt, cô đang bất lực, mặt đầy lo lắng, trong giỏ xe vẫn còn sáu phần đồ ăn phải giao.
Tần Minh đi qua nói: “Thuần Thuần, xe hỏng à? Anh giúp em nhé.”
“Hả? Tần Minh, trùng… trùng hợp quá.” Bạch Ngọc Thuần ngac nhiên quay đầu lại, lúc thấy Tần Minh thì trong đầu lập tức nghĩ đến gì đó, cô bỗng đỏ mặt, ánh mắt hơi lảng tránh, bàn tay nhỏ hơi bẩn không biết nên đặt thế nào, trông dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Đúng đấy.”
Tần Minh nghiêng đầu, cô ấy sao thế nhỉ? Không thoải mái như bình thường.
Tần Minh tìm một cành cây nhỏ bên đường, gỡ lấy dây xích bị kẹt, sau đó dùng tay từ từ xiết dây xích lại, động tác liền một mạch vô cùng thuần thục.
Anh nói: “Trước đây anh cũng hay bị thế này, xe đạp đi lâu thì phải siết ốc lại, nếu không dây xích thường hay trật ra lắm.
Bạch Ngọc Thuần mím môi, cúi đầu xấu hổ đáp: “Vâng, cảm ơn anh Tần Minh”
Tần Minh làm xong đang chuẩn bị Bạch Ngọc Thuần có vẻ muốn nói lại thôi, vì không nói ra nên trên mặt đầy lo lắng, nhưng Tần Minh đi ngày càng xa, cô vẫn không nói ra được.
Cuối cùng Bạch Ngọc Thuần thở dài, nản lòng mím môi, tức giận tự lẩm bẩm: “Bạch Ngọc Thuần, mày đúng là vô dụng mà, không phải chỉ hỏi thôi à, sao lại nói không ra lời chứ?”
Nào ngờ Tần Minh quay lại, nhìn cô đang cúi đầu, hỏi: “Em muốn hỏi gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT