“Đi ở rể thì phải ở cùng với gia đình bên nữ.”

Bất cứ chuyện gì cũng phải nghe theo người ta sắp xếp, mỗi tháng nhà họ Mộc sẽ cho phí sinh hoạt cần thiết.” “Bên nam không được gây bạo lực gì với bên nữ, bao gồm cả chiến tranh lạnh.

“Cho dù ở chỗ nơi nào thì bên nam cũng phải thể hiện mình đang ở rể, không được khiến phía nữ mất thể diện, nếu không sẽ cắt giảm phí sinh hoạt.”

“Sau khi rắc rối của phía nữ được hóa giải, duy trì sự phát triển và hưng thịnh của gia tộc, khi đó phía nam có thể đưa ra yêu cầu ly hôn.”

Phía nam không được vi phạm bất cứ thỏa thuận nào nói trên, nếu không sẽ ở rể cả đời, tùy cho phía nữ xử lý.

Vẻ mặt Tần Minh không cảm xúc, nghe những điều khoản ngang ngược này, anh thật lòng không muốn ký vào thỏa thuận, ký rồi thì chẳng khác nào nhục nước mất quyền vậy.

Nhưng nghe theo lời ông Trương nói, nếu anh không ký thì đời này vợ chồng duyên ngắn, con cái nghiệt dài, nửa đời sau sẽ đau khổ.

Trước khi ký, Tần Minh hỏi: “Hôn nhân của tôi với Mộc Tiêu Kiều là kiểu tôi giúp cho nhà họ Mộc các người hóa giải số kiếp, một khi hóa giải được rồi thì chúng tôi có thể ly hôn đúng không?”

Mộc Hạo gật đầu, đáp: “Đúng vậy, thực ra con gái tôi cũng có người nó thích, mặc dù con bé đồng ý với sự sắp xếp của tôi, nhưng thực ra con bé có ý kiến với cậu, dù sao thì những lời bàn tán về cậu trong trường… mọi người để biết cả

Tần Minh oán thầm: “Mẹ kiếp, còn chưa kết hôn mà đã cắm trước một cặp sừng rồi? Nhưng mà chẳng sao cả, mình cũng đâu thích Mộc Tiêu Kiều. Mình chỉ vì thay đổi số mệnh của mình thôi.”

Mộc Hạo lại khuyên: “Những thỏa thuận này đều để tránh thiệt thòi cho chúng tôi. Sau khi kết hôn, chúng tôi sẽ không hạn chế sự tự do của cậu, cậu có thể tiếp tục học đại học, thậm chí tôi cũng có thể nộp học phí cho cậu. Chi phí sinh hoạt thường ngày là mười nghìn, đủ để cậu tiêu pha. Sau khi kết hôn, cậu và con gái tôi tương kính như tân, sẽ không để cậu chịu uất ức đâu.”

Tần Minh thầm nói: “Tôi tin ông mới lạ. Dù sao cũng không lâu. Tôi chịu khổ một thời gian để sung sướng cả đời. Con gái ông mất thanh danh cũng không trách tôi được.”

Tần Minh ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân và thỏa thuận phân chia tài sản, tránh để sau này ly hôn Tần Minh lấy đi một phần lớn tài sån.

Sau khi ký xong thỏa thuận tiền hôn nhân, Mộc Hạo bắt đầu bàn bạc với Tần Minh tổ chức hôn lễ thế nào, đăng ký kết hôn làm sao.

Năm nay con gái Mộc Tiêu Kiều của ông ta hai mươi ba tuổi, hiện đang một mình kinh doanh một thương hiệu quần áo cao cấp, rất nổi tiếng trong nước. Dù sao Tần Minh cũng không biết, anh chẳng có hứng thú.

Từ đầu đến cuối, Mộc Tiêu Kiều không hề ra mặt gặp Tần Minh.

Hôn lễ của hai người sẽ không tổ chức lớn mà chỉ làm lễ chúc mừng đơn giản như tổ chức tiệc sinh nhật trong trang viên sang trọng của nhà họ Mộc.

Khiêm tốn như vậy rất hợp với ý muốn trong lòng Tần Minh, tránh để nhiều người biết lại không hay.

Tốt nhất là càng ít người biết thì kết thúc chuyện ở rể anh cũng dễ giải thích với Nhiếp Hải Đường.

Hôn lễ của Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều được sắp xếp sau đó một ngày.

Đêm đó, Tần Minh đến biệt thự trên đỉnh Vân Sơn, gọi tất cả thuộc hạ của mình đến, Hầu Khánh cũng khôi phục lại chức vị ban đầu, điều động về thành phố Quảng.

Thích Vân Đông nói: “Cậu chủ, thực ra tôi cũng có nghe nói về Trương chân nhân này, ông ta rất nổi tiếng ở phía Bắc, con trai cả Thích Minh Huân của tôi cũng từng tìm ông ta xem bói, gặt hái được không ít.

Hầu Khánh cũng lên tiếng: “Nghe nói ông ta từ núi Long Hổ ra, sở trường là xem tướng và giải mộng. Năm mươi năm trước, ông ta từng dự đoán nhà họ Mộc sẽ phất lên, sau lời dự đoán thì nhà họ Mộc vẫn luôn là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Quảng.

Nhưng Thích Minh Huy lại không đồng ý, nói: “Mọi người đúng là hồ đồ, những thứ này toàn là mê tín cả, cha con Mộc Hạo đều là nhân tài, trong cuộc tranh giành phân chia gia tộc trước đây đã chiếm ưu thế, lại có thủ đoạn. Chỉ khi một gia tộc được quản lý ổn thỏa thì mới có cả gia tộc giàu sang quyền thế như hôm nay.

Hầu Khánh không đồng ý: “Nhưng có vài chuyện đã được định sẵn trong số mệnh rồi, cậu không thể không tin được. Vạn vật đều có con số xác định, chính là đạo lý này. Giống như Hầu Khánh tôi, có cố gắng thế nào thì cũng có giới hạn. Cậu chủ thì khác, cậu ấy vừa đến đã là cậu chủ của chúng ta rồi.”

Thích Minh Huy lập tức không nói nên lời.

Anh ta phản bác: “Cái này có thể so được sao? Quan hệ giữa cậu chủ và ông Thường đã được định sẵn.

Hầu Khánh cười nói: “Cậu xem, cậu cũng nói là được định sẵn, thế chẳng phải là số mệnh à? Trương chân nhân người ta có bản lĩnh, còn có thể chỉ điểm sai lầm, thay đổi vận mệnh. Cậu đừng có không tin, như ông già Mộc Hạo đã tin tưởng trăm phần trăm nên ông ta chính là nhà giàu có đấy.”

Tần Minh xua tay: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tôi tìm mọi người đến là để mọi người biết chuyện này, tạm thời tôi sẽ ở nhà họ Mộc một thời gian, đợi chuyện này qua đi thì tôi sẽ rời khỏi nhà họ Mộc. Chuyện bên tập đoàn cứ tiến hành như bình thường.”

Các thuộc hạ gật đầu, chuyện Tần Minh đã quyết định thì họ cũng không thể nói gì nhiều.

Nhưng Tổng Dĩnh lại lo lắng: “Cậu chủ, chỉ sợ cậu ở rể nhà họ Mộc sẽ chịu nhiều đối xử bất công. Mặc dù là để thay đổi vận mệnh, nhưng nếu cậu chịu khổ cực, thế này…

Tần Minh nói: “Tôi sống sờ sờ ra đây, cũng đâu phải yếu ớt mỏng manh, một chút khổ cực thì có là gì. Tôi cần gì thì sẽ tìm mọi người. Vừa khéo, chẳng phải A Long cũng sắp kết hôn sao? Cho anh ta nghỉ phép dài hạn để đi tuần trăng mật đi.”

A Long cười, đáp: “Cảm ơn cậu chủ, có điều tôi còn muốn mời cậu chủ đến uống rượu mừng của tôi, ba tôi lải nhải lâu nay rồi, bảo nhất định phải mời cậu đến.”

Tần Minh nói: “Để xem tình hình đã.”

Tần Minh kết hôn, người giàu nhất thế giới đi ở rể nhà họ Mộc, nhưng chẳng mấy ai biết, người biết thì sẽ không nói.

Nghe thì có vẻ rất vô lý, bởi vì thầy bói nói, Tần Minh và nhà họ Mộc ký kết liên hôn là để thay đổi số mệnh.

Tần Minh giống như người cổ đại, vào đêm tân hôn mới nhìn thấy vợ của mình – Mộc Tiêu Kiều.

Trong nhà họ Mộc, sau khi ăn cơm xong, Tần Minh bị đuổi về phòng, bởi vì anh là người ở rể.

Mặc dù anh chẳng bận tâm đâu, nhưng cảm giác người nhà họ Mộc, ngoài Mộc Hạo với thái độ có phần tôn trọng ra thì những người khác đều có ý thù địch với anh, điều này mang đến cho anh áp lực không nhỏ.

Hơn mười giờ tối, Mộc Tiêu Kiều quay lại, đây cũng là lần đầu tiên Tần Minh nhìn thấy vợ mình. Nói thật, trông rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp.

Cô ta mặc một chiếc váy cưới đơn giản, đội vương miệng ngọc trai, vắt chéo chân ngồi trước bàn trang điểm, không vui cũng chẳng buồn, có cảm giác như đã là vợ chồng lâu năm với Tần Minh vậy.

Cô ta vừa tháo bông tai vừa nói: “Tôi nghĩ chắc tôi không cần phải nói gì nữa đâu nhỉ? Những gì nên nói ba tôi đều đã nói hết rồi.”

Tần Minh nói: “Tôi biết, đêm đầu kết hôn ngủ chung phòng. Cho nên tối nay tôi ngủ đất, ngày mai tôi đến phòng bên cạnh ngủ.

Mộc Tiêu Kiều quay đầu nhìn Tần Minh, nói: “Anh cũng thức thời nhỉ, đừng mơ mộng hão huyễn có bất cứ ý đồ gì với tôi. Anh là một tên giẻ rách tồi tệ, vì tiền mà đi ở rể, nếu dám lộn xộn, tôi sẽ khiến anh hối hận khi đến thế giới này.”

Tần Minh nheo mắt, đây là chuyện gì thế này? Đêm tân hôn đã bị vợ cảnh cáo?

Mặc dù Tần Minh đã đoán trước được kết quả này, nhưng tâm trạng anh vẫn rất khó chịu.

Nhưng vì để hóa giải trắc trở trong số mệnh của mình, anh phải chấp nhận, ông thầy bói đã nói rồi, trời giao trách nhiệm lớn lao cho người nào thì trước tiên sẽ khiến người đó chịu nỗi đau khổ tâm trí, gân cốt cực nhọc, chịu nỗi khổ của nghèo đói…

Tần Minh thật sự hơi đói, có điều trước đây anh cũng quen rồi, anh trải ga xuống đất, đi ngú.

Đột nhiên, Mộc Tiêu Kiều đã thay đồ ngủ, hỏi: “Anh từng ngủ với Nhiếp Hải Đường chưa?”

Tần Minh trả lời: “Chưa, sao thế?”

Mộc Tiêu Kiều cười chế nhạo: “Không có gì, ha ha.”

Tần Minh buồn bực, đúng là quá đáng mà, thế này là cố ý cười nhạo anh sao?

Tần Minh đang định phản bác để chứng minh anh không phải trai tấn thì điện thoại anh bỗng vang lên, anh nhưởng mày, là tin của Nhiếp Hải Đường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play