Thích Minh Huy đi tìm người, nhưng tìm cả một ngày cũng không tìm được ông thầy bói.

Thích Minh Huy chỉ đành chạy đến chỗ Tần Minh khai tội.

Tần Minh cũng không trách anh ta, chỉ bảo anh ta tiếp tục tìm, họ hoàn toàn không tìm được ông thầy bói, chứng tỏ ông thầy bói cũng có bản lĩnh.

Cùng lúc đó, trong bảng báo cáo mà Tống Dính giao, thuộc hạ ở EU đã bước đầu điều tra tất cả các bệnh viện chính quy ở các nước châu Âu, sàng lọc danh sách của tất cả nhân viên nhưng không có bất cứ bệnh viện nào có thông tin điều trị của Nhiếp Hải Đường.

Đây là điều khiến Tần Minh khó hiểu, lẽ nào Nhiếp Hải Đường tìm đến bác sĩ đặc biệt, thuốc bình thường không điều trị được? Hay là chưa bắt đầu tiến hành điều trị?

Anh bảo Tống Dĩnh tiếp tục cho người điều tra, nhất định phải tra ra được nơi Nhiếp Hải Đường điều trị, rồi anh sẽ đến đó.

Đi học cả một ngày, Tần Minh về đến ký túc xá trong trường, đột nhiên Triệu Lập Ngưu cầm điện thoại sang hỏi: “Tiểu Minh, Nhiếp Hải Đường bị ung thư à?”

Tần Minh kinh ngạc hỏi lại: “Sao mọi người biết?”

Triệu Lập Ngưu nói: “Có người đăng bài báo của tạp chí Fortune lên diễn đàn rồi, cái này… trông cô ấy vẫn tốt mà. Sao đột nhiên lại…”

Tần Minh cầm lấy điện thoại, không ngờ lại là một bài báo hóng hớt của tạp chí Fortune, bên trên còn có cả hình của Nhiếp Hải Đường và mẹ ở sân bay, bài báo này được người trong trường trích dẫn lên diễn đàn của trường.

Nhà họ Nhiếp cũng được xem như có máu mặt ở thành phố Quảng, quả thực ở trường, độ nổi tiếng của Nhiếp Hải Đường rất cao, vì vậy có rất nhiều người bàn tán về cô.

Có người hỏi trong diễn đàn của trường, Tần Minh và Nhiếp Hải Đường chia tay chưa, nhưng Tần Minh lười đọc.

Tần Minh đau lòng nói: “Là thật, mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến châu Âu chữa trị rồi.”

Ba anh em trong ký túc xá đều nói với Tần Minh: “Nhìn thoáng ra một chút, y học bây giờ rất phát triển, có hóa trị, còn có cả liệu pháp nhắm trúng đích và các liệu pháp tiên tiến khác nữa, không có vấn đề gì đâu.

Tần Minh nói: “Cô ấy không nói với tôi, là anh trai cô ấy nói cho tôi biết. Cô ấy không muốn liên lụy đến tôi, cố ý không nói cho tôi biết chuyện ra nước ngoài chữa trị, cô ấy cố ý tránh tôi.”

Tôn Chí Bằng ngạc nhiên hỏi “Cô ấy chia tay với cậu rồi?”

Tần Minh lập tức phủ nhận: “Không có, sau khi cô ấy chữa khỏi bệnh thì chúng tôi vẫn sẽ bên nhau.”

Ba người Triệu Lập Ngưu đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có thể thấy được hiện tại Tần Minh vô cùng đau buồn, Nhiếp Hải Đường đột nhiên mắc bệnh nan y, để không liên lụy đến Tần Minh mà lặng lẽ ra nước ngoài chữa trị, hai người có thể sẽ chia tay vì chuyện này.

Đột nhiên Lương Thiếu Dũng đổi đề tài, nói: “Tiểu Minh, làm một ván lol không? Lâu rồi cậu không chơi, thả lỏng giải phóng áp lực đi, tôi với cậu solo.”

Tần Minh biết Lương Thiếu Dũng có ý tốt, nhưng anh lắc đầu nói: “Cảm ơn, mọi người chơi đi, lát nữa tôi định đến thư viện ôn tập rồi.”

Buổi đêm ở thư viện có rất nhiều người, Tần Minh chọn một chỗ ngồi, nhưng lại đụng phải Trần Mục Linh.

Có vẻ Trần Mục Linh cũng là một người hóng hớt, cô ta thấy Tần Minh thì chạy lại, hỏi: “Này này, Tần Minh, trên diễn đàn trường nói Nhiếp Hải Đường bị bệnh, có phải là thật không?”

Tần Minh bối rối, nói: “Nghiêm túc mà nói thì cô ấy không nói trực tiếp với tôi. Tôi cũng nghe người khác nói thôi, vì vậy tin tức của cậu và tôi giống nhau.

Trần Mục Linh hỏi: “Chẳng phải cậu là bạn trai cậu ấy sao? Cậu không ở bên cậu ấy à?”

Tần Minh cũng muốn lắm chứ, nhưng Nhiếp Hải Đường không nói gì thì đã đi mất rồi.

Tần Minh do dự không biết có nên nói hay không: “Tôi…”

Đột nhiên Trần Mục Linh hỏi: “Chắc không phải cậu thấy cậu ấy bệnh rồi vứt bỏ cậu ấy đấy chứ? Sao cậu lại có thể như vậy? Khi con gái bị bệnh thì thứ cần nhất chính là sự đồng hành, cậu đã là bạn trai của cậu ấy thì nên ở bên cậu ấy chứ.”

Tần Minh cạn lợi, trợn lớn mắt. Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, bị Trần Mục Linh nói như vậy anh lại càng lười nói hơn, cậu thích hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.

Anh đã quen bị người đời hiểu lầm rồi, dù sao thì không ai quan tâm đến sự thật cả, so với hiểu ra sự thật thì lấy thái độ kiêu căng để phê phán người ta sảng khoái hơn.

Trần Mục Linh hỏi: “Lẽ nào không phải à? Cậu muốn giải thích gì? Tôi nghe đây.”

Tần Minh cảm khái nói: “Tôi chẳng có gì để giải thích cả, cậu nói thế nào thì là thế ấy.”

Trần Mục Linh tỏ vẻ chán ghét: “Tần Minh, không ngờ cậu lại thừa nhận đấy. Sao da mặt cậu lại dày đến cỡ này? Không ngờ cậu lại ghét bỏ Nhiếp Hải Đường vì cậu ấy bị bệnh, uổng công tôi nghĩ cậu là một người trọng tình trọng nghĩa. Tôi không muốn ngồi cùng với tên khốn như cậu.”

Nói xong, Trần Mục Linh ôm sách sang chỗ khác ngồi.

Tần Minh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cần anh tìm được Nhiếp Hải Đường về thì tất cả những lời đồn về anh đều sẽ biến mất. Còn về Trần Mục Linh, xem như Tần Minh cũng nhìn rõ cô ta, cô gái này đơn giản quá, theo như người ta nói thì chính là não thiếu nếp nhăn.

Chuyện Nhiếp Hải Đường bị bệnh nhanh chóng lan truyền khắp trường, rất nhiều người cảm khái ông trời đúng là bất công, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy mà lại mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

Trên diễn đàn trường, người được bàn tán nhiều nhất không phải là Nhiếp Hải Đường mà là người bạn trai Tần Minh này.

Có người nói Tần Minh bị đá, bởi vì có người nhìn thấy một mình Tần Minh đến căn tin trường ăn cơm, còn ăn uống rất đạm bạc, nói anh mất đi sự hỗ trợ tài chính từ Nhiếp Hải Đường nên quay lại làm một tên nghèo khổ rồi.

Có người nói Tần Minh bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Nhiếp Hải Đường bị bệnh nặng để đi tán tỉnh hoa khôi bình thường như Bạch Ngọc Thuần.

Cũng có người nói là Nhiếp Hải Đường bỏ Tần Minh, bị bệnh chỉ là cái cớ, Tần Minh là một tên giẻ rách, cuối cùng cũng bị Nhiếp Hải Đường chán ghét mà vứt bỏ rồi.

Tóm lại thuyết âm mưu nào cũng có, nhưng những bài đăng trên diễn đàn đều có một kết quả đó là Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đã chia tay rồi.

Tần Minh đọc những bình luận đó, anh nghi ngờ có phải những người này là biên kịch không, logic quái quỷ gì cũng nghĩ ra được.

Nhưng hôm sau, một bài báo bản giải trí của nhà họ Nhiếp đã đẩy Tần Minh ra đầu sóng ngọn gió.

Nhiếp Kiến Dân nói ông ta không biết Tần Minh và Nhiếp Hải Đường từng yêu nhau, ông ta nói với truyền thông rằng quan hệ giữa hai người chỉ là bạn thân. Trước mắt, Nhiếp Hải Đường đang ở nước ngoài tiếp nhận điều trị, bảo rằng sau khi Nhiếp Hải Đường bị bệnh, Tần Minh không hề giúp đỡ hay quan tâm gì đến Nhiếp Hải Đường.

Chuyện này khiến Tần Minh rơi vào thế bị động, trên diễn đàn của trường bàn tán ngày càng nhiều, họ nói Tần Minh là một con cóc muốn ăn thịt thiên nga, từ đầu đến cuối đều do một mình Tần Minh làm.

Về mối quan hệ yêu đương của hai người mà Nhiếp Hải Đường từng công khai cũng bị họ bóp méo thành Nhiếp Hải Đường vì giúp Tần Minh không bị bẽ mặt nên không thể làm gì khác được.

Nhiếp Hải Đường thành cô gái xinh đẹp tốt bụng, còn Tần Minh là một tên giẻ rách muốn bám vào nhà giàu, cuối cùng phát hiện Nhiếp Hải Đường mắc bệnh hiểm nghèo nên lập tức vứt bỏ cô.

Đối diện với áp lực của dư luận, Tần Minh hoàn toàn làm lơ, anh không muốn quan tâm đến lời nói nhảm nhí của những người này, nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy.

Cuối cùng, sau ngày thứ ba, Thích Minh Huy ngày đêm tìm người đến nỗi hai mắt đỏ ngầu đã tìm được ông thầy bói họ Trương.

Không ngờ ông Trương lại say khướt trong lều dân công ba ngày, không hề có chút phong thái của một thầy bói tài tình mà giống như một con ma men.

Tần Minh đến lều dân công, nói thẳng: “Đúng là tìm ông không dễ chút nào.”

Ông Trương nói: “Không phải cậu tìm được tôi, là tôi để bạn của cậu tìm được, bởi vì chúng ta chưa hết duyên”

Tần Minh nói: “Chém gió, ông chém gió tiếp đi. Rốt cuộc ông có chuyện gì? Chẳng phải ông nói ông bói chuẩn lắm sao? Chẳng phải ông nói có thể giúp tôi hóa giải trắc trở trong số mệnh của tôi sao?”

Ông Trương nói: “Tôi nói rồi mà cậu không tin, giờ cậu lại nói tôi, tôi cũng rất khó khăn.”

Tần Minh bốc hỏa: “Bảo tôi ở rể nhà họ Mộc, nếu để Nhiếp Hải Đường biết chuyện này thì bọn tôi còn có thể ở bên nhau được sao? Thế không khiến cô ấy tức chết à?

Ông Trương nói: “Chậc chậc chậc, Tần Minh này, trên cổ cậu là đầu người hay đầu lợn thế? Bây giờ là xã hội pháp trị, cậu ở rể nhà họ Mộc, giúp nhà họ Mộc hóa giải số kiếp của họ xong thì cậu có thể ly hôn mà.

Không phải tôi khinh thường cậu, nhưng bây giờ cô chủ nhà họ Mộc người ta không ưa cậu, cái danh ở rể của cậu thực ra chỉ là có tiếng không có miếng thôi. Đây là một chuyện khó khăn, nhưng trời giao trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước tiên sẽ khiến người đó chịu nỗi đau khổ tâm trí, gần cốt cực nhọc, thân thể gầy còm, chịu nỗi khổ của nghèo đói, sự ngăn trở của hoàn cảnh, sự quấy nhiễu trong công việc, qua đó tôi luyện tính kiên định, năng lực vượt qua khó khăn. Cậu là người có ăn học, cậu hiểu ý tôi không?”

Tần Minh ngẩn ra ngay tại chỗ, đúng nhỉ, vẫn còn có cách ly hôn mà, anh quên mất.

Bởi vì trong suy nghĩ của Tần Minh, anh cảm thấy kết hôn là chuyện cả đời, anh rất bài xích chuyện ly hôn.

Ông Trương bấm đốt ngón tay, nói: “Tin tôi đi, không sai đâu. Ông chủ Mộc đã là quý nhân đầu tiên của cậu, hai người làm việc chỉ cho nhau để hóa giải trắc trở, có được lợi ích. Chỉ cần cậu đồng ý ở rể nhà họ Mộc thì tôi đảm bảo người trong lòng cậu không bệnh tật cũng chẳng gặp tai họa gì, việc duy nhất cậu phải làm đó là giải thích rõ cho cô ấy, cậu chỉ ở rể một thời gian thôi, từ đó về sau cậu sẽ có được trái tim một người, bên nhau đến già.”

Ông Trương đột nhiên khựng lại, kéo dài giọng: “Trừ khi…”

Tần Minh căng thẳng hỏi: “Trừ khi gì?”

Đột nhiên ông Trương lộ ra vẻ cười cợt: “Trừ khi cậu sợ, sợ không chịu nổi khoảng thời gian ở rể nhà họ Mộc”

Tần Minh nghe xong thì vang giọng nói: “Chỉ cần thật sự có thể hóa giải được trắc trở trong số mệnh của tôi, có thể cùng Hải Đường sống đến bạc đầu thì cho dù có bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu ánh mắt chế giễu, bao nhiêu áp lực tôi cũng không sợ. Làm thì làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play