“Thuần Thuần, với tư cách là bạn bè, là đàn anh, anh nói với em chuyện này.
Em xem em sống một mình khó khăn biết bao, gia đình không giúp gì được cho em lại còn thành gánh nặng.
Anh giới thiệu cho em quen người này nhé? Anh đảm bảo là đàn ông tốt, hai người có thể tiếp xúc một khoảng thời gian, không hợp thì thôi, anh ta nhất định có thể bảo vệ được em.”
Bạch Ngọc Thuần nhìn tin nhắn này, chữ nào cũng như đâm vào tim cô vậy.
Bạch Ngọc Thuần nhìn màn hình trầm tư hồi lâu, tủi hờn cắn môi, nói: “Nhưng em không muốn được người khác bảo vệ.”
Lúc này trong đầu cô toàn là Tần Minh, cô không muốn tìm bạn trai, dù sao cô cũng quen độc thân rồi.
“Em muốn tập trung vào việc học, không cần đâu.” Bạch Ngọc Thuần trả lời xong, nhào lên giường bật khóc.
Trong trường, Tần Minh đi trên đường thở dài, ý tốt của anh bị từ chối rồi.
Tần Minh không phải người mù quáng, anh nhìn ra Bạch Ngọc Thuần có thiện cảm với anh, nhưng anh cảm thấy anh không thể nào báo đáp tình cảm này được, cần gì phải cho cô hi vọng chứ?
Chặt đứt tơ tưởng sớm cũng tốt cho cả hai.
Tần Minh không muốn lăng nhăng, cho dù Bạch Ngọc Thuần rất nổi tiếng, có danh hiệu hoa khôi bình dân, cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ người anh thích là Nhiếp Hải Đường, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với bạn gái mình.
Cho nên anh định giới thiệu Thích Minh Huy cho Bạch Ngọc Thuần, không được nữa thì còn Chu Vũ.
Hai người này đều thanh niên tốt, trẻ trung, có tài, lắm tiền đầy triển vọng, họ còn đi theo anh, bao giờ anh giàu có thì hai người này cũng không kém được.
Nhưng bị từ chối mất rồi.
Tần Minh không nghĩ nhiều nữa, lẩm bẩm: “Tập trung vào việc học… Cũng phải, sắp thi rồi, xếp hạng thấp coi như bay mất học bổng. Mình cũng phải nỗ lực mới được.”
Nói xong, Tần Minh lại khinh bỉ bản thân: “Chậc chậc, người giàu nhất thế giới như mình cũng để ý học bổng mấy nghìn tệ ư? Mình cũng không thoát khỏi định luật tự và này sao?”
Hôm sau, lúc học xong Tần Minh đang định đi tìm Nhiếp Hải Đường cùng ăn trưa.
“Tần Minh.” Trương Tiểu Nghiên gọi anh lại, nói: “Tớ có việc tìm cậu, cậu qua đây đi.”
Tần Minh đi theo Trương Tiểu Nghiên ra ngoài tòa dạy học, Trương Tiểu Nghiên đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng rồi cười nói: “Tần Minh, lần trước lúc livestream ở tòa nhà Thế Kỷ, nền tảng đã thanh toán trước cho tớ tiền các đại gia ủng hộ rồi, tớ được hai triệu tám sau khi đã trừ thuế, chúng ta mỗi người một nửa, trong này có một triệu bốn.”
“Cái gì?” Tần Minh giật mình, nói: “Cậu cho tới tiền làm gì? Tớ đâu có làm gì.”
Trương Tiểu Nghiên nói: “Cậu có công lớn lắm. Không có cậu thì làm sao tớ vào được. Có khi đã bị tên khốn Triệu Phú Quý cản lại ngay ở cửa rồi. Mà ông chủ Thích kia cũng thưởng hậu lắm, chẳng phải do nề mặt cậu sao? Sau đó tớ còn xung đột với mấy streamer lớn khác của nền tảng, may có cậu dẹp yên cho tớ, nếu không tớ đã phải tắt livestream vì bị sỉ nhục rồi.”
Trương Tiểu Nghiên nhét thẻ vào tay Tần Minh, nói: “Tớ có thể kiếm tiền từ từ, bây giờ livestream càng ngày càng tốt, còn được nền tảng coi trọng. Hì hì, sau này tớ sẽ kiếm được nhiều hơn. Nhưng ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, cậu đã quên ban đầu là ai cổ vũ tớ livestream à?”
Tần Minh nghe vậy cũng bùi ngùi.
Nói mới nhớ năm nhất đại học, Tần Minh là người cổ vũ Trương Tiểu Nghiên livestream.
Hồi năm nhất, hai người đều tìm việc làm thêm, còn cùng nhau giao đồ ăn một thời gian.
Về sau Tần Minh để mắt tới livestream trên mạng nên bảo Trương Tiểu Nghiên, cô ấy xinh đẹp như vậy, còn phù hợp với kiểu “mặt học sinh thân hình phụ huynh” mà đám trai mạng thích, hay thử livestream xem sao, nhỡ đâu lại nổi?
Trương Tiểu Nghiên được cổ vũ mới bắt đầu livestream, mặc dù cứ bình bình, nhưng dựa vào ngoại hình và sự cố gắng, cô vẫn kiếm được tiền, tốt hơn đi làm thêm nhiều.
Tần Minh không khách sáo, nhận lấy rồi nói: “Được rồi, chúng ta là ai chứ, tớ cũng không khách sáo với cậu nữa, sau này có rắc rối gì cứ tìm tớ.”
Trương Tiểu Nghiên hơi ghen hất cằm, nói:
“Tớ sao dám, sợ bạn gái của cậu ghen lắm. Nhìn đi, cô ấy đến tìm cậu kìa.” Tần Minh nhìn theo hướng đó, quả nhiên Nhiếp Hải Đường tới tìm anh.
Trương Tiểu Nghiên vỗ vai anh, nói: “Bây giờ cậu đã là triệu phú rồi, phải mua quần áo ăn mặc tử tế để người ta khỏi xem thường cậu, tớ biết cậu có bản lĩnh lớn mà.”
Lúc đi ngang qua Nhiếp Hải Đường cô còn cười trêu: “Trả lại người cho hoa khôi đấy”
Tần Minh đi lên hỏi: “Hải Đường, anh đang định tìm em đấy!”
Nhiếp Hải Đường đáp qua loa: “Ừm.”
Trong lòng Tần Minh căng thẳng, cô làm sao vậy?
Anh nằm bàn tay mềm mại hơi lạnh của Nhiếp Hải Đường, hỏi: “Sao em ủ rũ vậy?”
Nhiếp Hải Đường cổ nặn ra nụ cười, nói: “Em tìm anh ăn cơm.”
Tần Minh vui vẻ đáp: “Được, đi đâu? Tần Lâu à?”
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nói: “Không, em làm cơm hộp, chúng ta đến hồ không tên đi?”
Đình nghỉ mát bên hồ không tên, xung quanh không có ai quấy rầy, Tần Minh thưởng thức những món Nhiếp Hải Đường nấu, nào là gà rán, mực xào ớt, súp lơ luộc.
Những món này hơi mặn, hương vị không ngon cho lắm, nếu cố thì vẫn nuốt trôi được, không ngờ Nhiếp Hải Đường ưu tú như vậy mà lại không biết nấu ăn.
Tần Minh hơi bực, vậy chẳng phải là sau này phải mời đầu bếp sao, anh không có cơ hội ăn món ăn vợ nấu nữa à?
Nhiếp Hải Đường hỏi với vẻ chờ mong: “Thế nào? Ngon không?”
Tần Minh lập tức giơ ngón cái khen ngợi: “Ngon, ngon lắm, vừa khéo anh đang đói, anh phải ăn nhiều mới được.”
Nhiếp Hải Đường yên tâm vỗ ngực, nói: “Vậy ư? Tốt quá, em còn sợ anh khó nuốt chứ.”
Ăn no xong, Tần Minh cảm thấy Nhiếp Hải Đường vẫn có tâm sự, bèn hỏi: “Hải Đường, có phải em muốn nói gì với anh không?”
Nhiếp Hải Đường khẽ giật mình, đôi mắt như không nén được nỗi bị thương.
Cô nói: “Đúng vậy. Em có chuyện muốn nói với anh. Anh nhắm mắt lại đi.”
Tần Minh còn tưởng cô muốn cho anh bất ngờ gì, bèn nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, bờ môi Tần Minh mềm nhũn, Nhiếp Hải Đường ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn môi Tần Minh, xúc cảm mềm mại đó khiến anh càng khô nóng hơn.
Tần Minh nghĩ thầm, quả nhiên là cô cho anh bất ngờ, nhưng cô chủ động như vậy khiến Tần Minh ngạc nhiên, đây không phải Nhiếp Hải Đường hay dè dặt ngày thường.
Nhiếp Hải Đường nói: “Không được mở mắt ra.”
Tần Minh nghĩ thầm, vẫn còn bất ngờ à? Anh bèn tiếp tục nhắm mắt.
Thế nhưng anh không biết, Nhiếp Hải Đường đã đứng lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, nước mắt rơi như nước lũ tràn đê, cô cố gắng kìm nén, cơ thể không ngừng run rẩy, cổ không khóc thành tiếng.
Sau đó cô lấy một lá thư ra khỏi túi LV, đặt ở bên cạnh Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường đè nén cảm xúc, tiếp tục nói: “Vẫn không được mở mắt ra nhé.”
Tần Minh vui vẻ nói: “Được, anh không mở mắt.”
Tần Minh vẫn nhắm mắt, qua gần năm phút, anh không cảm nhận được gì, vội kêu to: “Hải Đường, sao vậy? Không còn gì nữa à?”
Anh không nhịn được mở mắt ra, phát hiện trong đình nghỉ mát bên hồ không tên chỉ còn mình anh, một cơn gió nhẹ thổi qua, không thấy Nhiếp Hải Đường đâu nữa.
Cô bị bắt đi rồi sao? Không đúng, sao anh không làm sao cả?
Tần Minh nhìn thấy phong thư để trên ghế dài.
Anh cầm lấy đọc: “Tần Minh, xin lỗi, em phải đến một nơi rất xa, không thể trở về được nữa, hãy quên em đi. Kiếp này em phụ anh, kiếp sau, em nhất định sẽ tìm anh, tạm biệt.”