Trong một buổi trưa, công ty thương mại Hữu Tài của Vương Hữu Tài
- gã nhà giàu mới nổi ở thành phổ Quảng gần đây đã không còn.
Bởi vì công ty này có dính dáng tới hoạt động buôn lậu, ông chủ Vương Hữu Tài có liên quan tới các hành vi phạm tội thu mua mạng người, được người dân thành phố nhiệt tình cung cấp chứng cứ, cảnh sát hành động nhanh chóng và đã điều tra, phong tỏa tất cả tài sản của Vương Hữu Tài, cũng bất kẻ bị tình nghi.
Cho dù các công ty lớn của thành phố Quảng thâu tóm việc kinh doanh Vương Hữu Tài với các tên khác nhau, nhưng người hưởng lợi phía sau chính là trụ sở chính công ty khu vực miền Nam Hoa Hạ
- chi nhánh xxx của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ Hoa Hạ.
Tuy phóng viên truyền thông nhanh chóng nhận được tin tức Vương Hữu Tài đã chết, nhưng không ai biết nguyên nhân cái chết của gã.
Chỉ có đám người Tần Minh biết Vương Thành Hổ và Vương Hữu Tài vì mạng sống, ba con trở mặt thành kẻ thù đồng thời tấn công đối phương.
Trong lúc đánh nhau, Vương Hữu Tài ngã xuống, đầu đập phải tảng đá mà chất.
Mà Vương Thành Hổ sống sót, nhưng anh ta biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Trưa hôm đó, đám đàn em luôn tiếp tay Vương Thành Hổ làm chuyện xấu lại đột nhiên biến mất, không ai biết chúng đi đâu, dường như chúng chưa từng tôn tại vậy.
Khi cảnh sát đến hiện trường, Tần Minh đã dẫn theo đám cấp dưới lặng lẽ biến mất.
Sau khi Tần Minh thông báo cho Tống Dĩnh biết một số chuyện, anh chen trong đám đông và nhìn vào bên trong, xem cảnh sát kéo dây cảnh báo như cháng có chuyện gì xảy ra.
Có người hỏi: "Ôi, xảy ra chuyện gì vậy?" "Tôi cũng không biết.
Tôi nghe người ta nói ở đây đang náo nhiệt, nên tới xem cho biết thôi" "Hình như Vương Thành Hổ bị đánh.
Nhìn cảnh sát đêu tới thế kia, có vẻ như nhà cậu ta cũng tiêu đời rồi" "A, tốt, cuối cùng cũng có người trừng trị tên ác bá đó.
Ai đánh thế? Tôi phải mời anh ta ăn cơm mới được" Tần Minh đứng bên cạnh nghe vậy thì hơi xấu hổ.
Tôi đánh đấy, nhưng mời ăn cơm thì thôi.
Có một sinh viên đứng ngoài xem nói: "Ôi, người đàn ông nằm trên cáng cứu thương là ai vậy? Ô, ông ta đeo đồng hồ vàng kìa"" "Không biết, trông Vương Thành Hổ thế này, hổ dữ cũng thành hổ tàn rồi.
Đúng là làm người ta hả lòng hả dạ" "Ác giả ác báo.
Cảnh sát tới trừng trị anh ta rồi.
Chính nghĩa có thể tới muộn nhưng không vằng mặt đâu" "Sao người như vậy còn có thế học đại học nhỉ? Ông trời không công bằng.
Bạn gái tôi từng bị anh ta bắt nạt, còn ầm đến mức phải nghỉ học đấy" Sinh viên đứng ngoài mồm năm miệng mười, trong mười người đứng xem có tới mười một người vui mừng vỗ tay, còn có một người muốn mời cơm, hát karaoke chúc mừng nữa.
Các sinh viên trong trường chịu khổ với những hành vi độc ác của Vương Các sinh viên phải chịu khổ với những hành vi tội ác của Vương Thành Hổ quá lâu, giờ thấy anh ta gặp phải cảnh ngộ như vậy thì đều thấy hả lòng hả dạ, cảm giác anh ta bị trừng phạt là đúng tội.
Đêm hôm đó, Vương Thành Hổ bị đuổi khỏi bệnh viện vì không trả nổi tiền thuốc men.
Anh ta trở về nhà, lại nhìn thấy nó đã bị dán giấy niêm phong.
Bởi vì những hành vi phạm tội của Vương Hữu Tài, tòa nhà đang chờ tòa án bán đấu giá.
Cho dù Vương Thành Hổ còn sống nhưng không còn chỗ nào để ở.
Anh ta chỉ còn hai bàn tay trắng, thành dáng vẻ của những kẻ anh ta từng bắt nạt trước kia.
Anh ta gọi điện thoại cho đám anh em tốt của mình, kết quả không phải báo bận thì không gọi được, có thể nói là cây đổ bầy khỉ tan.
"Fuck!" Vương Thành Hổ phẫn nộ đập nát chiếc điện thoại apple MAX.
Điện thoại mà chẳng không liên lạc được với một người nào, giữ lại thì có tác dụng gì? Ánh mắt Vương Thành Hổ hung ác.
Anh ta chẳng hiểu tại sao mình xui xẻo tới mức gặp phải chuyện như vậy? Bây giờ cả người anh ta đau đớn khó chịu, còn rất đói nữa.
Nhưng ba anh ta đã chết, tiên không có, đám đàn em luôn vây quanh anh ta cũng chẳng còn.
Ban đêm, Vương Thành Hổ quay về tới trường học.
Anh ta muốn báo thù người đàn ông đã cướp mọi thứ của mình.
Anh ta nói với vẻ dữ tợn: "Ông đây sẽ không ngồi chờ chết.
Ông đây nhất định phải trả lại tất cả những nhục nhã phải chịu hôm nay.
Vương Thành Hổ tôi nói nợ máu phải trả bằng máu!" Vương Thành Hổ vừa tới trường học, đã gặp Tần Minh.
Anh đang đứng chờ ai đó ở cổng trường.
Vương Thành Hổ mừng như điên, lập tức móc một con dao găm từ trong túi ra và chạy tới.
Anh ta tính đâm lén từ phía sau, sau đó giết chết kẻ đã cướp đi mọi thứ của mình.
Thật ra Tần Minh đã phát hiện ra Vương Thành Hổ.
Dù sao trông anh ta như đầu heo, quần áo còn dính máu rất dễ làm cho người khác chú ý, muốn không bị phát hiện cũng khó.
Nhưng anh không động đậy.
Dù sao anh ta đã chẳng còn như ngày trước.
"Vương Thành Hổi Ông đây chờ mày rất lâu rồi!" "Tao đã biết tên này bị phá sản thì không còn chỗ để trốn mà" "Vương Thành Hổ, mày không cần quay về ký túc xá nữa.
Đồ trong phòng ký túc của mày đã bị bọn tao cướp sạch rồi.
Laptop Apple, hai cái điện thoại, ba chục nghìn tiền mặt và chìa khóa một chiếc xe Land Rover, ha ha, tất cả đều không còn nữa" "Vương Thành Hổ, hôm nay tao muốn trả thù cho bạn gái của tao" "Vương Thành Hổ, năm ngoái mày tìm người đánh gãy chân tao, mày không quên chứ?" "Vương Thành Hổ, cho mày nếm thử cảm giác ông đây bị mày bắt nạt lúc trước." Vương Thành Hổ còn cách Tần Minh hơn năm mươi mét, lại thấy xung quanh có rất nhiều người lao ra, phải khoảng hơn năm mươi người.
Tất cả bọn họ không phải tới xem trò vui mà đều là những kẻ anh ta từng đắc tội, đặc biệt chờ anh ta xuất hiện.
Những người này hận Vương Thành Hổ thấu xương từ lâu, nhưng trước đó anh ta người đông thế mạnh, còn có tiên có thế, bọn họ không dám ra tay.
Bây giờ anh ta thành kẻ nghèo hèn, bọn họ sẽ không sợ nữa.
Hơn năm mươi người lần lượt sỉ nhục Vương Thành Hổ, nhổ nước bọt còn nhẹ, nghiêm trọng thì điên cuồng tát tai, lột quần áo quay video lại.
Vương Thành Hổ tuyệt đổi không ngờ Tần Minh có đối phó cũng chỉ khiến anh ta mất mặt, vẫn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Còn những kẻ từng bị anh ta bắt nạt thậm chí giẫm đạp lên chút tôn nghiêm còn lại đỏ.
Tần Minh ngáp một cái như không nhìn thấy gì.
Bây giờ Vương Thành Hổ chẳng đi đâu được ngoài trường học.
Tiếp theo, anh ta sẽ giống như Chu Vận, thử cảm giác bị người khác bắt nạt.
Có câu ở hiền gặp lành, làm ác gặp ác, không phải là không báo mà chẳng qua thời gian chưa tới thôi.
Tần Minh đợi không lâu, Thích Minh Huy đã tới.
Bởi vì anh bảo anh ta báo cáo "đối phó" với thử thách của nhà họ Nhiếp.
Anh ta lái một chiếc Chery nội địa bình thường tới trước mặt Tần Minh.
Tần Minh vô cùng bất ngờ.
Sao Thích Minh Huy khiêm tốn vậy? Xe này chỉ khoảng mấy chục ngàn, không hợp với thân phận cậu hai nhà họ Thích của anh ta.
Thích Minh Huy lúng túng cười: "Người nịnh bợ tôi quá nhiều, người muốn lên giường của tôi lại càng nhiều.
Chiếc Ferrari kia của tôi đi tới đâu cũng bị người ta nhận ra, cho nên tôi dứt khoát mua chiếc xe nội địa vừa phù hợp nhu cần vừa khiêm tốn.
Cậu khoan hãy nói, trước đây tôi chưa từng lái xe nội địa, giờ vừa lái lại cảm giác cũng không tệ lắm, giá cũng rất tốt nữa" Tần Minh nhìn Thích Minh Huy cao lớn đẹp trai, chưa tới ba mươi tuổi lại nhiều tiền, sinh viên hàng đầu của đại học Yale, đúng là một trái bánh thơm ngon.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Thích Minh Huy nói: "Cậu chủ, trước mất nhà họ Nhiếp đã cảm giác được áp lực.
Bởi vì tôi đã truyền ra tin tức trong tay chúng ta nắm mười một phần trăm của thiết bị vệ sinh Nhiếp thị, có khả năng sẽ bán cho cổ đông lớn thứ hai là tập đoàn Dương Hòa.
Một khi chúng ta bán đi, tập đoàn Dương Hòa sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, vậy sau này thiết bị vệ sinh Nhiếp thị sẽ không thuộc về nhà họ Nhiếp nữa" "Nhiếp Kiến Dân trước mắt đang tích cực trao đổi với tôi, nhưng tôi mặc kệ ông ta.
Tôi đã bảo Nhiếp Chính Minh
- con của ông ta tới bàn chuyện.
Nhưng mỗi lần anh ta tới, tôi lại hỏi anh ta gân đây đã làm chuyện gì sai.
Nhìn anh ta dường như vẫn không hiểu lắm" "Nhưng người họ Nhiếp đã có một nhận thức chung, đó là Nhiếp Chính Minh gây ra họa, hơn nữa còn có cơ hội xoay chuyến" "Tôi đã lên thời gian biểu cho chuyện bán cổ phần.
Còn hai ngày nữa, nếu Nhiếp Chính Minh vẫn không nghĩ ra và xin lỗi cậu chủ, tôi sẽ nhắc anh ta.
Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không bán số cổ phần này" Tần Minh nghe thì không thấy có gì đặc biệt, cũng không có hành vi mạo hiểm nào.
Thích Minh Huy dường như là loại người thận trọng.
Tần Minh gật đầu: "Ừ, chuyện này cứ xử lý như vậy.
Đúng rồi, tôi còn có chuyện khác muốn nhờ anh Thích tư vấn" Thích Minh Huy vội vàng nói: "Cậu chủ, cậu vẫn gọi tôi là Minh Huy đi, tôi thật sự không dám nhận tiếng anh này" Tần Minh cười ngượng, hỏi: "Anh Minh Huy đã từng nghĩ tới người thừa kế là tôi sẽ thất bại chưa?" Thích Minh Huy chợt căng thẳng.
Đây là vấn đề gì vậy? Cậu chủ đang tính thăm dò anh ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT