Chương 71 – Hoàng hôn khuất bóng đợi đêm tan (3)
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nơi ranh giới Dạ Vực cũng khiến bầu trời Tiên Vực ảm đạm theo, tuy linh khí mỏng manh nhưng cũng tốt hơn nhiều so với bên trong Dạ Vực.
Mấy ngọn lửa loá mắt bay lên giữa không trung, lại tà tà rơi xuống giống như cầu vồng, khiến trong vực sâu tuyệt vọng ánh lên chút màu sắc.
Những đốm sáng đầy màu lúc tán lúc tụ, khi gộp lại với nhau như một đóa hoa bảy màu.
Lâm Dung Vi cùng Lãnh Văn Uyên tay trong tay ngồi trên mỏm núi, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Khi ta còn bé, ta từng nghe truyền thuyết về một bông hoa bảy màu." Lâm Dung Vi nhìn linh hỏa đang xoay tròn, bắn ra từng đốm lửa nhỏ, từ tốn kể lại.
"Vậy chuyện đó như thế nào?" Lãnh Văn Uyên chống cằm nghiêng qua, chú tâm nhìn y.
"Tiểu cô nương có một bông hoa bảy màu, mỗi cánh hoa tượng trưng cho một điều ước. Cô ấy đã suy nghĩ rất lâu, dùng cánh hoa để sửa chữa sai lầm, đi tới nơi mình muốn, có được rất nhiều đồ chơi, cuối cùng còn chữa lành chân cho một cậu bé nữa." Lâm Dung Vi ngẩng mặt nhìn lên pháo hoa trên bầu trời, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Lãnh Văn Uyên bật cười, "Đúng là truyền thuyết nhỉ, có hoa là có thể đạt được tất cả ước muốn."
Lâm Dung Vi nghiêng mắt nhìn hắn, bên trong là tình cảm cố nén, "Nhưng mà, rốt cuộc tiểu cô nương ấy cũng nhận ra, nơi mình muốn đi thật ra không đẹp như mình nghĩ. Cô ấy lại càng phiền não vì những thứ mình muốn quá nhiều."
"Chẳng phải tiểu cô nương đã chữa chân cho một cậu nhóc sao?" Lãnh Văn Uyên không biết vì sao y đột nhiên nói như vậy, hắn hơi luống cuống tiếp lời, "Cậu bé kia nhất định sẽ cảm kích nàng, cùng nàng vui đùa, cùng nhau đi khắp nơi."
Lâm Dung Vi không nói một lời, y chỉ yên tĩnh nhìn Lãnh Văn Uyên, như thể muốn tạc lại hình ảnh hắn vào đầu.
Hắn cảm thấy ngượng ngùng bèn cúi đầu sờ sờ mặt, lại bóp tay y.
"Nếu sư tôn có bông hoa bảy màu, vậy người muốn ước điều gì?"
Lâm Dung Vi trầm mặc chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn lên linh hỏa nóng rực bay giữa không trung, nhưng vẫn không trả lời một chữ.
Lãnh Văn Uyên cũng không hỏi tiếp, chỉ bật cười rồi nắm chặt tay y, "Nếu ta có bông hoa đó, nhất định phải cầu nguyện người sống lâu muôn tuổi, cùng ta hưởng hết lạc thú trên thế gian."
"Chỉ vậy thôi?" Lâm Dung Vi mơ màng hỏi.
"Còn chứ, ước Dạ Mị không bao giờ dòm ngó Tiên Vực, nếu vậy sư tôn có thể mỗi ngày toàn tâm toàn ý ở bên ta, không cần phiền lòng chuyện Dạ Vực nữa." Nụ cười hắn ngọt ngào, "Chờ ta lấy được truyền thừa, có nhiều năng lực hơn, lúc đó ta có thể vì người san sẻ ưu tư."
Lâm Dung Vi vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt càng lúc càng mông lung.
"Phương pháp sư tôn nói, ta đã nhớ rõ, xin người an tâm." Dường như tâm tình Lãnh Văn Uyên chưa từng thả lỏng như bây giờ, "Như vậy coi như thuần linh thể của ta không tính là uổng phí, còn có thể chăm sóc cho sư tôn, báo đáp ơn đức của người. Sư tôn thật là thông minh, còn có thể nghĩ ra cách như vậy."
Lâm Dung Vi rủ mắt, "Ta... Cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Lãnh Văn Uyên cười cười dựa vào vai y, nhẹ nhàng cắn lên thùy tai đối phương, "Linh hồn dung nhập với thân thể đệ tử, nếu sau này thuần linh thể lại xuất hiện, chắc chắn phải ân ái nhiều hơn với người, bù lại tu vi cho người."
Lâm Dung Vi mất tinh thần gật gù theo hắn, nhìn đệ tử đang tựa lên vai, nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn.
***
"Sao ngươi phải dẫn ta tới đây?" Vũ Sùng Châu cảnh giác nhìn Lãnh Văn Uyên và chung quanh, "Ta phải canh giữ truyền thừa của đại ca, sao ngươi không nói một lời kéo ta đến chỗ này?"
"Nơi này cách chỗ tiền bối không xa, nếu có bất trắc chúng ta cũng có thể nhanh chóng chạy về." Lãnh Văn Uyên kéo Vũ Sùng Châu trốn sau một đá lớn, thỉnh thoảng lại ló đầu ra xem xét.
Vũ Sùng Châu nhíu mày, vừa phải coi chừng về phía hang động, vừa nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Gió lớn quét qua từng cơn, trong bóng tối, một thân ảnh bạch y từ xa bước tới. Vạt áo phiêu lãng theo chiều gió, bên hông là một thanh kiếm màu bạc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Vũ Sùng Châu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng kia càng lúc càng gần, động tác cứng đờ không thể rời mắt.
Một thoáng ngàn năm, người nọ thậm chí còn tiêu sái không màng thế tục hơn xưa.
Hắn cúi xuống nhìn chính mình, chỉ có một mảnh vải thô quấn ngang hông, cẩu thả cực điểm.
Cố nhân tương phùng không rượu không ôn chuyện xưa, Vũ Sùng Châu lùi về sau tảng đá, cay đắng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
"Ngươi thấy rõ chưa?" Lãnh Văn Uyên nghiêm túc, "Người nọ đúng là Vi Sinh Huyền Dương phải không?"
"Là y..." Vũ Sùng Châu hoảng hốt, "Không ai có thể bắt chước phong thái của y, Tiên Vực chỉ độc mình y."
"Được, nhớ lời ngươi đã hứa." Lãnh Văn Uyên lạnh lùng rút kiếm.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Vũ Sùng Châu tay chân luống cuống kéo Lãnh Văn Uyên lại, "Với tu vi hiện tại của ngươi không thể giết được y, đừng lên chịu chết!"
"Trong Dạ Vực tất cả chúng ta không được dùng tiên lực, sao ngươi biết ai thắng ai bại?" Sắc mặt Lãnh Văn Uyên nghiêm cẩn, "Y đã hại chủ nhân đao phách, cũng nên biết có ngày phải chết tại Dạ Vực!"
Rốt cuộc Vũ Sùng Châu cũng dao động, vẻ mặt chần chừ, "Hình ảnh trên Bách Thắng cũng chỉ là một đoạn ngắn, chúng ta còn chưa biết thật sự khi ấy xảy ra chuyện gì..."
Lãnh Văn Uyên không có kiên nhẫn, cầm kiếm muốn đi ra, lại cảm thấy đai lưng bị kéo lại.
"Cái gì nữa?" Hắn xụ mặt, ra vẻ lãnh khốc vô tình.
"Ngươi- ngươi đi ra như vậy sẽ coi là đánh lén. Không- không phải điều quân tử nên làm!" Mặt Vũ Sùng Châu đỏ lên.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên tối sầm lại, hắn đến gần Vũ Sùng Châu, thấp giọng kìm nén, "Tiền bối, đừng nói ngươi luyến tiếc y?"
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Vũ Sùng Châu cao giọng, suýt chút nữa nhảy lên, "Y giết đại ca ta! Suốt ngàn năm qua chưa từng đến đây giải thích một câu! Dù chỉ một câu cũng không có!"
Lãnh Văn Uyên coi như sáng tỏ gật đầu một cái, lần này bước ra khỏi tảng đá, chặn đường Lâm Dung Vi.
Lâm Dung Vi khựng lại, giương mắt nhìn nam nhân trước mặt vô cùng chăm chú, một tấc cũng không muốn bỏ qua.
Đáy mắt Lãnh Văn Uyên là ý cười nhưng lại giả bộ lạnh lùng không quen biết.
"Ngươi chính là Vi Sinh Huyền Dương?"
Lâm Dung Vi ngẩn ra nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, chẳng biết tại sao đầu mũi lại bắt đầu đau đau.
"Là ngươi giết chủ nhân đao phách, có đúng vậy không?" Lãnh Văn Uyên nâng kiếm lên, nhắm thẳng vào trước ngực Lâm Dung Vi.
Môi y mấp máy, cố gắng ép mình không được rơi nước mắt.
"Là ta."
Là ta một tay sắp xếp một kiếm này, là ta ép ngươi cùng ta diễn một vở kịch, không đau.
"Ta, Lãnh Văn Uyên, hôm nay phải thay chủ nhân đao phách trả thù!" Lãnh Văn Uyên cầm kiếm, cắn răng đâm về phía trước. Lưỡi kiếm xuyên qua bạch y, đâm thẳng vào tim.
Máu tươi chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ trước ngực Lâm Dung Vi, hệt như một đóa hoa đỏ thắm nở bung. Một tiếng sét đánh ngang trời, Lâm Dung Vi vô lực ngã xuống, cả thân bạch y rơi vào bùn đất.
"Dừng lại!" Tiếng gào thét truyền tới từ sau tảng đá, Vũ Sùng Châu đã không khống chế được chạy như bay đến.
Lâm Dung Vi đờ đẫn nhìn bầu trời Dạ Vực, đen đỏ đan xen như cục máu đông, đúng là màu sắc của tử vong.
Tay Lãnh Văn Uyên vẫn còn run bần bật, hắn phải cố gắng bình tĩnh lại, thừa lúc Vũ Sùng Châu còn chưa tới, nhanh chóng nhét một hạt châu vào miệng Lâm Dung Vi.
"Tiên tôn, tiên tôn!" Vũ Sùng Châu lảo đảo chạy tới, không màng bùn đất quỳ xuống bên cạnh Lâm Dung Vi, ôm mặt khóc rống lên.
Lãnh Văn Uyên lạnh lùng nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương của Vũ Sùng Châu, không rõ tâm tình tra kiếm vào vỏ.
Người của ta, ta còn chưa khóc mà ngươi khóc cái gì?
Tâm trạng của Vũ Sùng Châu hiện tại không thể kiềm nén mà nhớ lại cảnh tượng năm đó. Cảm giác tay áo người kia sượt qua gò má, mùi hương kia chưa bao giờ gần đến thế, rốt cuộc qua ngàn năm lại trở nên sống động không gì sánh được.
Lâm Dung Vi nhìn vẻ mặt xa cách của Lãnh Văn Uyên, chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai là âm thanh của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ mười lăm: Bị nam chính dùng Cực Tình Kiếm giết chết. Tiến trình +10%]
[Trạng thái ký chủ: Đã chết. Mở trạng thái du hồn, thỉnh ở bên nam chính cho đến khi tất cả nhiệm vụ hoàn thành.]
Lâm Dung Vi tự do rời khỏi cơ thể Vi Sinh Huyền Dương, y đi theo bên người Lãnh Văn Uyên, cố tình thổi khí lạnh bên tai, chọc cho hắn vô thức dụi lên tai.
Lãnh Văn Uyên mặt không cảm xúc nhìn Vũ Sùng Châu khóc lóc một lúc lâu, cho đến khóc không ra hơi nữa mới hoảng hốt đứng dậy, hai mắt đờ đẫn.
"Ta đã làm được việc ngươi nói." Lãnh Văn Uyên hờ hững nhắc nhở về truyền thừa.
Vũ Sùng Châu ngơ ngác nhìn Lãnh Văn Uyên, trả lời như mất hồn, "Đi theo ta."
Thấy Vũ Sùng Châu xoay người, Lãnh Văn Uyên nhanh chóng lấy hạt châu trước đó đã nhét vào miệng Lâm Dung Vi ra, cẩn thận cất trước ngực.
Vũ Sùng Châu chợt quay đầu, Lãnh Văn Uyên bị dọa đến nín thở. Nhưng tâm tình đang rối bời, hiển nhiên không phát giác ra sự bất thường của đối phương, hắn chỉ quay lại cẩn thận ôm lấy thi thể Vi Sinh Huyền Dương, muốn đưa về sơn động.
"Tiền bối, để cho ta." Lãnh Văn Uyên muốn đón lấy lại bị Vũ Sùng Châu trừng mắt, hàm chứa chút thù hận.
"Ngươi tránh ra, đừng đụng vào y!" Vũ Sùng Châu ôm thi thể không buông, ưu tư thù hận ùn ùn kéo tới.
"Tránh ra!" Lãnh Văn Uyên không chút lưu tình đoạt lấy thi thể, cẩn thận ôm vào lòng.
"Vi Sinh Huyền Dương giết đại ca ngươi mà ngươi lại quyến luyến y như vậy, tự vấn lương tâm xem có khác nào phụ lòng đại ca ngươi không?" Lãnh Văn Uyên gằn giọng đanh thép đầy lý lẽ.
"Ta..." Thân hình Vũ Sùng Châu thoáng mất hết sức, lưng cũng cong xuống.
"Thôi..." Ánh mắt hắn đờ đẫn, "Ta đưa ngươi đi nhận truyền thừa của đại ca."
Lãnh Văn Uyên đi theo Vũ Sùng Châu vào sơn động lần nữa, hắn nhìn thi thể Lâm Dung Vi một lúc, trong lòng luôn ẩn ẩn bất an.
Không đâu, sư tôn sẽ không lừa ta.
Lãnh Văn Uyên trấn tĩnh lại, ôm theo xác Vi Sinh Huyền Dương đi theo Vũ Sùng Châu đến một huyệt động thật sâu, tới một cánh cửa đá to mới dừng lại.
Trên cửa đá có một cái lỗ nhìn như lỗ tra chìa khóa.
Vũ Sùng Châu lấy ra nửa đoạn Bách Thắng cắm vào trong. Chỉ thấy bụi bặm bay lên, cửa đá từ từ mở ra. Bên trong là một bức tượng đá oai hùng đứng sừng sững, sau lưng là hào quang đỏ chói, trong tay là đao đá nhắm thẳng đến người bước vào.
"Đại ca..." Sắc mặt Vũ Sùng Châu ngẩn ngơ, bước chân mông lung tới dưới chân tượng đá, quỳ phục xuống.
Lãnh Văn Uyên cảnh giác nhìn bốn phía trong hang, sau khi đặt thi thể Vi Sinh Huyền Dương ở một nơi an toàn mới bước lên trước.
Hơi nóng phả vào mặt khiến hắn khó mà chịu nổi, Lãnh Văn Uyên định thần nhìn lại mới nhận ra phía sau tượng đá là dung nham nóng chảy.
"Đại ca, ta đã báo thù thay huynh." Vũ Sùng Châu đau xót vô cùng, "Ta ngàn vạn lần không ngờ được y... y lại là hung thủ hại chết huynh!"
Lãnh Văn Uyên liếc xéo Vũ Sùng Châu, dư quang thấy hình như tượng đá khẽ nhúc nhích.