Trên lầu, phòng bà cụ, mọi người mướn ánh đèn đường mờ nhạt nhìn xuống Hoắc Kiến Phong thân hình như ngọc cùng Tiêu Nhi xinh đẹp như tranh, lại còn thêm Vân Thiên trắng trẻo đáng yêu, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ hâm mộ. "Trước đó nhìn đứa bé kia thì cảm thấy giống như con trời gửi xuống, bây giờ nhìn thấy mẹ thằng bé, quả nhiên cả nhà đều là rồng phượng trong giới người phàm mà, người nào người nấy đều đẹp hết!"
Có người khen ngợi, lập tức liền có người phụ họa: "Lại còn không phải sao? Người phụ nữ này dáng dấp thật không thể coi thường! Cái mũi, đôi mắt kia thật giống như là tiên tử trong tranh vẽ, cho dù là đường xa vất vả, đêm tối như mực cũng không cách nào che được vầng hào quang khắp người cô ta!" "Xứng đôi xứng đôi, người tựa như tiên nữ thế kia mới xứng với Thiếu chủ của chúng ta!" "Đúng vậy, hai người đứng chung một chỗ chính là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho..."
Nghe mọi người bàn luận tán dương, đáy mắt Dương Liễu dấy lên lửa ghen hừng hực. Hừ, khó trách thẳng oắt con kia phách lối như vậy, hóa ra chính là ỷ y vào việc có một người mẹ xinh đẹp. Tiên nữ? Tôi khinh! Không có cưới hỏi đàng hoàng thì chính là không chồng mà đẻ, có khác gì so với hồ ly tinh đâu!
Cô ta lạnh lùng đảo mắt, lúc nhìn về phía Lan cô cô, đáy mắt bỗng dưng thoáng qua một nụ cười âm hiểu giảo hoạt.
Trong lúc mọi người bàn tán, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đã mau chóng đưa hai người Tiêu Nhi cùng Hoắc Kiến Phong lên lầu, vào trong phòng.
Hồng Nhung kéo Tiêu Nhi, vòng qua mọi người dẫn cô đến trước giường của bà cụ "Cô Nhi, cảm phiền cô mau mau xem bệnh cho bà chủ nhà chúng tôi đi! Bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu bà chủ được thôi."
Trên đường trở về, cô ta đã gọi điện thoại cùng với Phương Thảo, biết tình hình của bà cụ không tốt chút nào, hơn nữa, tất cả mọi người đều bỏ tay không có cách nào.
Tiêu Nhi nhìn bà lão trên giường một cái Mái tóc một màu bạc trắng, cho dù là đang ngủ được chải chuốt cẩn thận. Làn da được chăm sóc cẩn thận hồng hào sáng bóng, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác thực. Bất kể là khí sắc hay là dáng vẻ, bà cụ nhìn cũng không giống là đang hôn mê, chỉ giống như đang ngủ.
Tiêu Nhi không vội vàng bắt mạch cho bà cụ, mà lãnh đạm lướt mắt qua những người khác trong phòng, khách khí nói: "Sau khi tiến vào lâu đài, tôi thật là được mở rộng tầm mắt. Con đường đi tới này, mặc dù ánh đèn không rõ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra nơi này đúng là thiên đường của thuốc bắc, là thắng cảnh của giới Đông y. Các vị trong phòng này, khẳng định cũng là cao thủ trong cao thủ, để tôi tôi kiểm tra cho bà cụ, chính là múa rìu qua mắt thợ rồi. Tuổi tác tôi còn trẻ, không dám cam đoan có thể nhìn ra được gì, nếu có chỗ thiếu sót thì mong mọi người thứ lỗi cho." "Chúng tôi chờ cô nửa đêm, nhưng tài nghệ của cô chỉ có thể thôi?" Dương Liễu nghe vậy, lập tức không vui nói.
Không đợi Tiêu Nhi mở miệng, Hồng Nhung lập tức sang sảng nói: "Cô im miệng đi! Ngon thì cô lên làm đi! Cô Nhi chỉ khách sáo một chút thôi, thế mà cô còn tưởng thật à? Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là nguyên Tổng Giám đốc tập đoàn TN. Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã đưa TN phát triển thần tốc lên thành chuyên gia trong lĩnh vực sản xuất vắc-xin phòng ngừa dịch bệnh. Hay còn gọi là “Diêm Vương tái thế”, chữa trị khỏi các chứng bệnh nan y, cứu mạng rất nhiều người!"
Trong mắt Dương Liễu lóe lên nét kinh ngạc, sắc mặt lập tức đen đi.
Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Nhi, lập tức chuyển từ hâm mộ dung mạo lúc đầu biến thành kính nể.
Tiêu Nhi chờ Hồng Nhung nói xong, mới sâu xa nói: "Cô Hồng Nhung khách sáo rồi.
Chẳng qua là thân nhân của người bệnh phóng đại lên thôi. Những cái đó đều là bệnh bình thường, dù là thân phận hay bệnh tình cũng hoàn toàn khác với bà cụ. "Yên tâm, cô Nhị, cô cứ dốc sức thử một lần xem sao. Dù kết quả có như thế nào, chúng tôi cũng cảm ơn cô đã trợ giúp."
Lan cô cô quan sát Tiêu Nhi một hồi lâu, rồi mới mở miệng, mặt không biến sắc. Người phụ nữ này, cô ta thích. Làm việc có mức độ, so với tính cách xông ngang đánh thảnh của cô ta mà nói thì trương thỉ có độ, so với nàng xông ngang đánh thẳng mà nói, thì người này lại càng giỏi giao tiếp hơn.
Mọi người thấy Lan cô cô lên tiếng, vội vàng gật đầu đồng thuận theo.
Xem ra, người phụ nữ này rất được lòng dân.
Nghĩ như thế, Tiêu Nhi vuốt cằm nhìn Lan cô cô, bắt đầu bắt mạch cho bà cụ.
Da hơi lạnh, mạch đập vững vàng nhưng đang có dấu hiệu yếu dần.
Chân mày của Tiêu Nhi nhíu lại.
Cô đổi từ tay phải sang tay trái của bà cụ, lại từ tay trái đổi trở về tay phải. Lặp đi lặp lại như vậy hai lần, sau đó mới đặt tay bà cụ trở về lại trong chăn.
Tất cả mọi người rướn cổ lên, ánh mắt sốt ruột nhìn nàng, chờ kết quả chẩn đoán cô đưa ra.
Thanh âm của cô không nặng không nhẹ, nhưng lọt vào trong tại những người khác lại như một tiếng nổ vang trời. "Làm sao có thể?" Phương Thảo kinh ngạc cau mày: "Tôi và bà cụ cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, trừ buổi tối không ngủ ở trên cùng một cái giường ra, tôi cùng bà cụ gần như cái gì cũng chung với nhau. Hơn nữa, mấy ngày nay bà cụ ít giao du với bên ngoài, trừ Thiếu chủ cùng Thiếu chủ nhỏ, không có người ngoài vào phòng bà cụ!"
Phương Thảo nói thì không có ý gì, nhưng người khác thì lại có ý khác.
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung lên trên người của Hoắc Kiến Phong và
Vân Thiên, tựa như là bản năng vậy. Hoặc Kiến Phong im hơi lặng tiếng đi về trước nửa bước, che Vân Thiên về phía sau.
Phương Thảo thấy vậy, vội vàng khoát tay giải thích: "Ý tôi không phải thế. Ý tôi nói là Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ không phải là người ngoài, là không có người ngoài nào khác tiếp xúc với bà cụ. Thiếu chủ và Thiếu chủ nhỏ sao có thể là người ngoài được..."
Thấy lời nói của Phương Thảo không được mạch lạc, càng nói càng loạn, Mẫu Đơn tiếp lời nói: "Ý là bà cụ không thể trúng độc được, bởi tình trạng của bà cụ không giống người bị trúng độc. Hơn nữa, trong lứa chúng ta, Tô Tuyền là người có y thuật lợi hại nhất. Cô ấy cũng đã chẩn đoán cho bà cụ rồi, không phải trúng độc. Ngoài ra, triệu chứng này cũng không phải lần đầu xuất hiện, trước kia cũng từng có rồi. Cho nên, tất thảy đều chỉ rõ, bà cụ không trúng độc, mà là phát bệnh."
Tất cả mọi người cảm thấy cách giải thích này có thể chấp nhận hơn, bèn vội vã gật đầu: "Có lý, có lý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT