Trong chốc, vẻ mặt Tống Phi Phi cứng đờ, ánh mắt dịu dàng lóe lên vẻ kiêu ngạo: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu. Nếu cậu muốn lấy tài sản của nhà họ Hoắc, vậy thì chúng ta đừng lăng nhăng mà làm một trận. Còn nếu cậu không muốn thì đi ra ngoài rồi rē phải. Đi thong thả, tôi không tiễn."
Hoắc Vân Hạo chế nhạo: "Không có tôi trợ giúp, cô nghĩ mình sẽ làm được sao?"
Tổng Phi Phi khinh thường liếc anh ta một cái: "Hoác Hạo, cậu không phải là sự lựa chọn duy nhất của tôi. Có rất rất nhiều người thèm muốn cục thịt béo bỡ nhà họ Hoắc này." "Nhưng tôi là sự lựa chọn tốt nhất của cô, không phải sao?" Hoắc Vân Hạo nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý: của tôi đã hứa sẽ giúp tôi trở về nhà họ Hoắc rồi. Trong người tôi chảy dòng máu nhà họ Hoắc, bà nội cũng sẽ không nỡ nhìn tôi lưu lạc bên ngoài mãi như thế đâu. Nêu thái độ của cô tốt hơn một chút, tôi có thể cân nhắc làm việc với cô, nhưng bây giờ thì..."
Anh ta nở nụ cười đây ẩn ý: "Tôi thà tin ông của mình còn hơn tin vào một người ngoài độc ác như cô. Ngoại trừ bà hai ra, không ai trong nhà họ Hoặc có thể bao che cho cô đúng không?”
Đột nhiên tay Tổng Phi Phi đang vịn vào lan can bỗng siết chặt, nhưng nụ cười trên môi lại càng thêm tao nhã: "Hoắc Vân Hạo, cậu chắc chắn như vậy, đến lúc đó đừng tự đánh vào mặt mình."
Không biết vì sao, Hoắc Vân Hạo luôn cảm thấy trong lời nói của cô ta có cái gì đó, đột nhiên cảm thấy không thể giải thích được, nhưng anh ta vẫn cố bình tĩnh nói:
Phi Phi, hiện tại cô cũng giống như tôi, không phải đều thua sao? Ai cho có sự tự tin đẩy vậy?"
Tổng Phi Phi cười nhạt, đang định nói tiếp thì điện thoại di động của Hoắc Vân Hạo vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trong phòng tĩnh mịch cực ki chói tai, sự bực bội trong ánh mắt của Hoắc Vân Hạo cũng giảm đi hơn nửa.
Anh ta nhìn dãy số một chút rồi lập tức nhấc máy: "A lô."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt Hoắc Vân Hạo lập tức tái nhợt, sau đó xoay người một cái rồi bước ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại.
Truyện Xuyên NhanhCánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh ta.
Tổng Phi Phi nhìn về hướng bóng dáng Hoắc Vân Hạo biển mất, nhếch miệng lên đầy nham hiểm, cười lạnh: "Hoắc Vân Hạo, cậu sẽ lại tới tìm tôi sớm thôi."
Biệt thự vùng ngoại ô. Nẵng chiều chiều nghiêng. Hoắc Kiến Phong lịch lãm mở cửa ghế lái phụ, cung kính dùng tay ra dấu mời.
Tiêu Nhi mím môi xuống xe, mặt dở khóc dở cười: "Anh nhất định phải làm vậy sao?"
Hoắc Kiến Phong nghiêm túc gật đầu: "Tôi tự nhận thức được mình là người làm công” Tiêu Nhi bất lực lắc đầu, giơ ngón tay cái lên: "Tốt lắm, rất chuyên nghiệp"
Nói xong, cô liền xoay người đi về phía cổng biệt thự.
Hoắc Kiến Phong nở nụ cười giễu cợt, đóng cửa xe rồi dùng đội chân dài đuổi theo.
Tiêu Nhi nhập vẫn tay mở khóa cửa, nhưng không có vào ngay. Thay vào đó, cô chặn cửa, quay lại nhìn Hoắc Kiến Phong, nói đùa: "Người làm công, tôi đã về nhà an toàn, anh có thể về đi." “Là một người làm công chuyên nghiệp, tôi nên đưa cô vào." Thái độ của Hoác Kiến Phong rất chân thành, giọng nói bình tĩnh.
Tiêu Nhi cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại cố ý tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Không cần, con trai tôi có thể sẽ không quá hoan nghênh anh đâu."
Hoắc Kiến Phong nghen lại, đang định nói thì nghe thấy giọng nói nhiệt tình của chị Châu trong phòng vang lên. "Cô cả đã về, anh Kiến Phong cũng tới sao? Cậu chủ không nhà, anh có thể vào đi."
Nét mặt Hoắc Kiến Phong vẫn không thay đổi, Tiêu Nhi lại khẽ giật mình. Sáng nay cô không thấy Vân Thiên nói có kế hoạch ra ngoài. Cô hơi lo lắng, hỏi: "Chi Châu, chi có biết Vân Thiên đã đi đầu không?"
Chị Châu gật đầu: "Tôi biết. Cậu chủ nói nhớ bà cụ, muốn đến nhà họ Hoắc để ăn tối cùng bà cụ. Lưu Trạch Đông lái xe, Lộ Tây đi theo, ba người họ đã cùng nhau đến đó."
Tiêu Nhi quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong một chút, hai người đều vui mừng cười một tiếng.
Tên nhóc này, ngoài miệng thì nói muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Hoắc, nhưng trong lòng lại rất thành thật nha. Hoắc Kiến Phong đưa tay ra, dắt Tiêu Nhi đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng cũng đi ăn cơm, tiện thể đón con