Chương 1315:


Đàm Hi nhíu mày, trong lòng dường như càng bực bội hơn.
“OK, tôi tiếp nhận.” Lúc này, Tống Tử Văn mới đứng thẳng lên, sắc mặt bình tĩnh như nước, “Vậy trước tiên chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật.

Sao người này lại có thể… “Được rồi, được rồi.” Cô phất tay một cách không kiên nhẫn, “Có yêu cầu gì tôi sẽ liên hệ với Tiểu Bạch, anh đi đi.”
“Cáo từ.”
Hơi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Khoan đã…”

Tống Tử Văn hơi dừng bước, xoay người nhìn Đàm Hi, ánh mắt lộ ra nghi vấn: “Đàm Tổng còn có gì muốn chỉ giáo sao?”
“Chỉ giáo thì không dám nhận, hai câu lời khuyên mà thôi.”
“Chăm chú lắng nghe.”
“Thứ nhất, đúng là tôi muốn giúp Thời gia, nhưng nếu anh muốn mượn việc này để áp chế, được voi đòi tiên, vậy thì đừng trách bàn tay tối tát quá kêu.

Dù sao cũng là có vài người mặt mũi quá dày trước thôi.

Chuyện hợp tác giữa chúng ta là chuyện riêng, không liên quan tới Lục gia, hai bên tự nguyện, hợp tác xong thì chia tay trong vui vẻ.”
Tống Tử Văn: “Tôi cũng có ý này đấy.”
Nụ cười của Đàm Hi càng sâu thêm: “Thứ hai, tôi không quan tâm quan hệ giữa Tổng gia và Thời gia là sống dựa vào nhau cũng được, quan hệ cộng sinh cũng thế, cái tôi muốn bảo vệ… chỉ là Thời gia.”
“Không hổ là người làm ăn,“ Người đàn ông khẽ cười, “Hoàn toàn không chịu nửa điểm thiệt thòi.” Trước khi đi, Tống Tử Văn nghe thấy Đàm Hi nói thầm một câu: “Sao Nhiễm Dao lại thích anh ta chứ… liệu có chơi nổi không đây…”
sống lưng cứng đờ, Tống Tử Văn càng thẳng người hơn.
Rồi sau đó, nhanh chóng rời đi như thể vội vàng trốn tránh cái gì.
“Nhất Sơn, anh qua bên Tinh Huy, liên hệ với bộ phận truyền thông, tạm thời đè bình luận trên mạng xuống.” “Có cần dẫn dắt dư luận theo khuynh hướng không?” “Tạm thời chưa cần.

Mặt khác, nghĩ cách nhanh chóng sắp xếp để tôi gặp Bàng Thiệu Đình một chuyến.”

“Được.”
Sau khi Hứa Nhất Sơn rời đi, Đàm Hi lập tức gọi cho Tổng Bạch, “Hi, ngài thẩm phán.”
Hai ngày sau, vụ án thâm hụt công quỹ của quỹ từ thiện kết án, Bàng Thiệu Đình thú nhận hành vi | phạm tội của mình vô cùng bộc trực, còn khai ra ba đồng lõa là ba quản lý cao cấp trong hội, trong đó
không có Thời Nguyệt.

Các tờ báo lớn đều đưa tin về vụ án này, trong đó có không ít tờ báo có quyền lực, ví dụ như “Nhật báo Tân Hoa”, “Báo Thanh niên“.
Không1hề nhao nhao ầm ĩ linh tinh như cộng đồng mạng, các cơ quan truyền thông truyền thống đều đưa tin theo xu hướng nhìn thẳng vào sự thật.

Nhưng cộng đồng mạng lại chẳng thèm quan tâm, vẫn tự cho là đúng mà đắm chìm trong các phán đoán của riêng mình, lòng đầy căm phẫn muốn mở rộng chính nghĩa, trở thành lưỡi dao sắc bén để một vài kẻ có ý đồ xấu tùy ý điều khiển.
“Thế nào8là một tay che trời? Chính là đây!”
“Chữ “quan” có khai chữ “miệng, muốn nói thế nào thì nói thế thôi.” “Thôi, chúng ta đều câm miệng hết, tắm rửa đi ngủ đi thôi!”

Trưa hôm đó, tòa án X lên tiếng…
[Về phán quyết vụ án tham ô quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu] Tòa án làm việc công chính liêm
minh, theo nguyên tắc cầu thị, hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về phán quyết vụ2án, xin được thông báo!
Sau đó, chính phủ cũng ra mặt, ngôn từ chuẩn xác.
Bốn mươi phút sau, tòa án nhân dân cấp cao của thủ đô cũng share thông báo đó và bình luận: Tòa án nhân dân của nước ta duy trì nguyên tắc bình đẳng, mỗi người công dân đều bình đẳng trước luật pháp, không cho phép bất kỳ đặc quyền và kỳ thị nào tồn tại.
Cái này khiến cho sự nghi ngờ với kết quả phán4quyết dần dần biến mất, nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại.

Thời Nguyệt đã được trong sạch, những người khác của Thời gia thì sao? Cộng đồng mạng bắt đầu bởi ra lý lịch hai vợ chồng Thời Miễn và Vạn Giai, nhưng vẫn còn chút lý trí là không đề cập tới ông cụ Thời.

Chương 1316:

Kết quả của việc này là chẳng những không bôi đen được người mà còn lôi ra được lý lịch chiến tích của Thời Miễn và các tư liệu, video trong các chương trình ngoại giao của Vạn Giai. Đặc biệt trong một hội nghị quốc tế nọ, Vạn Giai mặc một bộ đồ vest sọc tinh tế đi theo bên cạnh lãnh đạo, khóe miệng cười nhẹ nhàng, khi một phóng viên nước ngoài xông lên, micro suýt chút nữa rơi xuống người lãnh đạo, Vạn Giai đã dùng lưng của mình để chắn lại.


Rõ ràng là mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn cứ cố gắng mỉm cười, sau đó tiếp tục công tác như không có chuyện gì xảy ra. “Chủ topic lừa người thật! Sao bảo là chuyện bẩn thỉu cơ mà?”


“Khí chất quá tốt, hoàn toàn không giống một bà dì năm mươi tuổi chút nào.”


“Trên micro bằng kim loại còn có gắn nhãn mác nữa, góc cạnh sắc nhọn, cú rơi đó chắc chắn là rất đau!” “Thế nên giờ bắt đầu tẩy trắng à?”


“Chuyên nghiệp không có nghĩa là không phạm tội, chủ nhà nghe nhìn lẫn lộn như thế, cố ý tẩy trắng như thế có tốt không?”


So với cục diện “nghiêng về một phía”, “trên mạng toàn màu đen” lúc trước thì cộng đồng mạng bắt đầu phân chia, các bình luận cũng phân hóa ra thành hai luồng trái ngược.


Bênh vực, châm chọc.


Rất nhanh, đoạn video tư liệu thứ hai lại thổi quét ngang mạng internet. Bắt đầu từ video trên bài viết của một nhân viên ở một thị xã nhỏ, dài ba phút, chất lượng video không tốt lắm, hẳn là cắt ra từ một bản tin địa phương nào đó. Logo đài truyền hình địa phương ở trên góc trái màn hình là minh chứng tốt nhất. Trong video, lúc đó Thời Miễn còn khá trẻ, cùng lắm chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi, tóc vẫn còn đen. Đang là mùa hè nên mặc áo sơ mi ngắn tay, đi khảo sát tình hình cày cấy cùng một đám nông dân, cái này cũng không có gì đặc biệt vì rất nhiều lãnh đạo địa phương đều làm như thế. Nhưng đến lúc gần cuối, phóng viên đi theo phỏng vấn một người nông dân, anh chàng quay phim không cẩn thận quay được cả cảnh Thời Miễn đang xắn quần, ngồi bệt bên bờ ruộng gặm màn thầu. Có một điểm là, tiêu điểm vẫn luôn ở trên người người nông dân kia, bối cảnh được làm mờ nên người nào không chú ý sẽ không biết người đang làm phông nền kia lại chính là vị lãnh đạo cao cao tại thượng trong tưởng tượng kia.


Sau đó, hình như Thời Miễn cũng phát hiện ra mình đã bị thu hình nên hơi dừng một chút, vẻ mặt một lời khó nói hết, sau đó lặng lẽ dịch ra ngoài.


Trước khi biến mất còn không quên cứu vãn hình tượng của mình, à… thả ống quần xuống. “Ha ha ha… Sao ngài lãnh đạo mà lại giống người đàn ông dân dã thế chứ?” “Thời Miễn: Chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi à?” “Cái khựng lại cuối cùng kia chắc chắn là đờ đẫn.” “Người thành phố XX, ông già nhà tôi sống ở đó, giờ ký ức cũng thoái hóa nhiều rồi nhưng trong miệng vẫn thường xuyên nhắc mãi bí thư Thời tốt, không nhờ ông ấy phát triển du lịch thì có lẽ thành phố của chúng tôi giờ vẫn còn đang là một mỏ than đá.” “Đều là người thành phố XX, tôi có thể chứng minh lời bạn trên nói.” “Tới từ thành phố XX, đồng cảm.”


“Nhắc mới thấy, nhà này ai cũng đẹp cả.” “Lúc trước chẳng phải nói Thời Miễn còn một cô em gái sao? Nhìn cái bức ảnh cả nhà chụp chung đó đi, cả nhà đều cực kỳ ưa nhìn đấy.” “Hình như trệch chủ đề rồi…”


Không bới không biết, vừa bơi liền nhảy dựng. Chiến tích của Thời Miễn và biểu hiện trong công tác của Vạn Giai chẳng khác nào một cái tát thật mạnh vào mặt cộng đồng mạng.


Chê bai thì chẳng được bao nhiêu nhưng lại có thêm được một đống người ủng hộ. “Ha ha, im lặng nhìn các người tự vác đá nện vào chân mình.”


“May mắn lúc trước không ở phe bên đó.”

“Nếu không có video làm chứng, liệu có phải một vị lãnh đạo tốt và một nhân tài ngoại giao xuất sắc sẽ bị chôn vùi trong nước lũ lịch sử chỉ vì bị dư luận bôi nhọ hay không?”


“Xin các đồng chí thối mồm hạ miệng lưu tình cái, xin hãy cho internet sự bình yên đi.” “Vạch trần tội ác không sai, nhưng không thể thuận miệng nhổ nước bọt bừa bãi khi chưa có bằng chứng thế được.”


Dưới tầng văn phòng của Thịnh Dụ, trong một quán cà phê. Đàm Hi thoát khỏi weibo, bưng ly cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm, tiện đà nâng mí mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngả ngớn ở phía đối diện. “Một ly Cappuccino… Khoan đã, hay kaf caramel latte nhỉ?” Tống Bạch nhìn chằm chặp vào menu, vẻ mặt rồi råm.Đấu tranh tâm lý một hồi, hít sâu, cuối cùng… “Thôi một ly Blue Mountain đi!“.


“Khụ khụ…” Đàm Hi bị sặc một cái, vội rút khăn giấy lau miệng.


“Có ai tranh với em đâu, vội gì chứ?” Tống Bạch nhếch đuôi mắt, làn da trắng tới mức làm người ta phải ghen ghét, gần như không thấy lỗ chân lông, đem tới cho người ta một loại cảm giác quen thuộc của bạn trai bao.


Khóe miệng Đàm Hi giật giật: “Xin hỏi ngài thẩm phán, lúc anh kết án cũng lắc lư như thế à?” “Em gái, em nghi ngờ tính chuyên nghiệp của thẩm phán anh đây đúng không?” Tầm mắt Đàm Hi lướt từ trên xuống dưới, thu hết dáng người ngả ngớn của anh ta vào trong mắt, không khỏi bĩu môi.


Nói thật, Tống Bạch đi làm thẩm phán, đây là điều mà Đàm Hi hoàn toàn không nghĩ tới. Cũng chẳng phải do thành kiến gì, chỉ có điều chàng trai như gió và thẩm phán lạnh lùng quả thực… chẳng ăn nhập gì với nhau cả.


Rất nhanh, người phục vụ mang Blue Mountain lên, Tổng Bạch cười nói cảm ơn làm cho cô gái phục vụ cũng phải đỏ mặt tía tai.


“Tai họa!”


“Biết làm sao được, ai bảo bản thiếu gia đây trời sinh đẹp trai chứ?”


“Được rồi, không đùa giỡn với anh nữa, nói đúng đắn đi.” Đàm Hi đột nhiên thu lại ý cười. Tống Bạch cũng ngồi thẳng lên, quả thực cũng có tí khí thế của thẩm phán. Đàm Hi: “Căn bản thì đã khống chế được dư luận rồi, Tinh Huy vẫn còn đang nắm một đám hàng chưa phát, nếu không có biến cố gì quá lớn thì hoàn toàn có thể dừng lại.”


“Tốt quá hóa xấu, có câu như thế.” “Hiện giờ tình hình Thời gia thế nào rồi?” Đàm Hi không biết tin tức bên trong, cũng không có chỗ để nghe ngóng nên đành phải hỏi Tống Bạch, “Chuyện trong giới ấy.” “Chú Thời và dì Vạn đã đi làm lại, ông bà cụ cũng ăn ngon ngủ kỹ, sức khỏe rất tốt.”


Đàm Hi khẽ thở phào nhẹ gật đầu.


“Hình như em rất quan tâm tới Thời gia nhỉ?” Tổng Bạch hoàn toàn không che giấu sự tò mò của mình, cười hì hì.


Đẹp hơn cái mặt lạnh của Tống Tử Văn nhiều. “Đúng thế.” Cô thừa nhận rất hào phóng. Mắt Tống Bạch sáng lên, “Có gì sâu xa có thể kể được không?” “Có. Nhưng mà… không nói cho anh biết đâu.” “…” Đùa bỡn thẩm phán, thế mà cũng dám à?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play